Mọi người phía dưới lại hành lễ. Bọn họ cũng không nhịn được nhìn Phi Hồng thêm vài lần. Tất cả đều cảm thấy có chút kinh diễm trước thiên hương tuyệt sắc của Phi Hồng. Loại nữ nhân tư sắc sợ này sợ là trong hàng trăm ngàn vạn nữ nhân cũng khó tìm được một người. Thật không biết làm thế nào chọn lựa ra được.
Đối với đại danh của Ngưu Hữu Đức, bọn họ ngưỡng mộ đã lâu. Về tin tức Ngưu Hữu Đức muốn tới nơi này tiếp nhận chức vụ đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ, bọn họ cũng có nghe thấy. Cho nên trong lòng đều âm thầm chờ mong. Hóa ra tuyệt sắc như vậy. Thảo nào sẽ bị ma quỷ ám ảnh, vì nữ nhân ném đi vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Miêu Nghị từ trên đài đi xuống. Phi Hồng bưng khay nhắm mắt đi theo phía sau lưng.
Miêu Nghị đứng ở trước mặt bốn gã mặc áo giáp đen Tam Tiết, cười nói:
- Có thể bị ném tới nơi thế này nhậm chức, thật không dễ dàng gì. các ngươi có tu vi thế nào?A
Bốn người cái gì cũng không nói, mi tâm hiện ra pháp tướng. Kim Liên nhất thủy nhị phẩm. So với áo giáp màu đen Tam Tiết trên người bọn họ, thật sự đủ chói mắt.
Miêu Nghị vừa thấy bốn người khi nhìn thấy mình, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lại nhìn tiếp sang hai nữ có tư sắc xem như không tầm thường, cũng không thiếu người ái mộ. Hắn đã biết mình đoán không sai. Bốn người có thể có ngày hôm nay, cũng là đáng đời. Hắn lại hỏi:
- Đã ở chỗ này bao nhiêu năm?
Bốn người đáp lại:
- Hơn ba vạn năm.
Miêu Nghị có chút tính toán.
- Hơn ba vạn năm, lại canh giữ ở chỗ này không đi đâu được. Dựa vào bổng lộc của các ngươi trong ba vạn năm, tu vi có thể đạt tới Kim Liên nhị phẩm cũng thật sự không dễ dàng.
Dựa vào bổng lộc tất nhiên không thể có tu vi như ngày hôm nay. Đều dựa vào quan hệ với bên Lục Chỉ Môn hài hòa, hai bên cùng có lợi, mới có được chút tiếp tế mà thôi.
Lời này bốn người tất nhiên sẽ không nói ra.
Miêu Nghị nhìn bốn người không có phản ứng, cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc này Dương Khánh cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn Miêu Nghị khẽ gật đầu, biểu thị đã làm xong chuyện. Hắn liếc nhìn đám người trong điện. Hắn biết chắc đó là đám người Dương Triệu Thanh được lệnh dẫn người tới trước đó.
Miêu Nghị lại đi tới trước mặt Bạch Lan chưởng môn Lục Chỉ Môn, quan sát từ trên xuống dưới. Tư sắc của nữ nhân này chỉ có thể nói là tạm được. Hắn hỏi:
- Nghe nói Bạch chưởng môn là cháu gái của tổ sư khai sơn Lục Chỉ Môn?
- Vâng!
Bạch Lan chắp tay. Mép bàn tay xuất hiện thêm một ngón tay út rất dễ thấy được. Thấy Miêu Nghị nhìn chằm chằm, nàng đáp lại một câu:
- Cha ta cũng vậy, là di truyền.
Miêu Nghị gật đầu, hỏi:
- Quý phái có bao nhiêu tu sĩ Kim Liên?
Bạch Lan đáp:
- Bao gồm cả tệ nhân, tổng cộng có hai mươi tám người.
So với Chính Khí Môn năm đó, mạnh hơn không ít. Chỉ có điều hiển nhiên không có cách nào so sánh được với Chính Khí Môn hiện tại. Miêu Nghị cười nhìn xung quanh trong điện một chút, than thở:
- Ngưu mỗ vừa tới tiếp nhận chức vụ. Được biết Hắc Hổ Kỳ chim cưu ở tổ chim thước trưng dụng Lục Chỉ Môn, có chút xấu hổ. Làm gì có đạo lý khách để chủ phải đến hạ du uống nước rửa chân. Thế nhưng Ngưu mỗ mới tới, uy tín chưa đủ. Khó có thể quản được. Như vậy đi, ta muốn trả lại công đạo cho Lục Chỉ Môn. Chỉ có điều vẫn cần Lục Chỉ Môn phối hợp một chút. . .
Mục đích của hắn rất đơn giản, cũng không giấu diếm,. Chính là để Lục Chỉ Môn tìm đại thống lĩnh mới nhậm chức là hắn tố khổ, muốn trở lại tổ đình. Sau đó hắn biết thời biết thế.
Mắt đám người Dương Khánh giật giật. Bọn họ hiểu rõ ý đồ của Miêu Nghị. Đây là muốn tìm lý do rời nhân mã của Hắc Hổ Kỳ đi. Nếu để đám kiêu binh hãn tướng kia bao quanh, thật sự là ăn ngủ không yên. Chỉ sợ để phía dưới có chút không như ý, làm không tốt sẽ xuất hiện tinh trạng phản đối bằng vũ trang. Trước đẩy nhân mã ra khỏi đại trận phòng mới tương đối ổn thỏa.
Chỉ có điều, trong lòng mấy người tránh không được thở dài. Đại thống lĩnh thế yếu, Hắc Hổ Kỳ dưới cờ cường thế. Lục Chỉ Môn sợ rằng chắc chắn sẽ không tự tìm phiền toái. Khẳng định sẽ đứng ở bên cường giả. Hơn nữa, người của Hắc Hổ Kỳ sẽ nghe lời rời đi sao?
Quả nhiên, Bạch Lan cùng các vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt do dự và khó xử.
Lúc này, Sa Kim Tiêu sơn thần Hà Đông đột nhiên lên tiếng nói:
- Đại thống lĩnh tội gì gây khó dễ cho một Lục Chỉ Môn nho nhỏ.
Miêu Nghị “A” một tiếng nói:
- Ta có lòng tốt giúp bọn họ trở lại tổ đình. Thế nào lại trở thành gây khó dễ?
Ngả Mặc Thanh, hà thần chín khúc trên nói tiếp:
- Đại thống lĩnh đã biết rõ tại sao còn hỏi. Đại thống lĩnh rõ ràng là bản thân khó bảo toàn, nhưng lại lợi dụng Lục Chỉ Môn. Đại thống lĩnh nên biết, một khi Lục Chỉ Môn làm như vậy, chọc giận đám kiêu binh hãn tướng khó có thể khống chế được phía dưới đại thống lĩnh, Lục Chỉ Môn căn bản không có bất kỳ lực kháng cự nào, chỉ sợ đến lúc đó cả môn phái cũng khó có thể chạy thoát được. Họa diệt môn ai tới ngăn cản? Thứ lỗi cho ty chức nói thẳng, đại thống lĩnh không cần thiết phải kéo Lục Chỉ Môn xuống nước. Làm như vậy cũng vô dụng!
Rất hiển nhiên, mọi người bên này biết rõ ràng Miêu Nghị hiện tại phải đối mặt với một tình cảnh thế nào. Chắc hẳn chuyện nửa ngày không tiến vào cửa đã sớm ở chỗ này truyền ra. Người phía dưới Hắc Hổ Kỳ khẳng định cũng sẽ không giữ danh tiếng cho đại thống lĩnh mới nhậm chức.
- Lớn mật!
Từ Đường Nhiên tức giận quát một tiếng.
- Ở trước mặt đại thống lĩnh lại dám làm càn!
Ngả Mặc Thanh thản nhiên nói:
- Lời ty chức nói đều là lời nói thật. Lẽ nào có gì nói sai sao?
- Tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Từ Đường Nhiên đang muốn tiến lên, ai biết Miêu Nghị lại giơ tay lên, ngăn cản hành vi quá khích của hắn. Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Ngả Mặc Thanh lạnh lùng nói:
- Vừa thúi vừa cứng, cũng khó trách ở chỗ này tiền đồ ảm đạm!
Ngả Mặc Thanh chắp tay nói:
- Đại thống lĩnh nói rất đúng. Vậy không bằng xem chúng ta là rắm thả ra. Tội gì gây khó dễ với đám nhân vật nhỏ như chúng ta?
- Thả ra?
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn nói:
- Các ngươi thật đúng là không đáng để bản tọa gây khó dễ cho các ngươi. Các ngươi ở trong mắt bản tọa chẳng qua chỉ là quân cờ tiện sử dụng mà thôi!
Tiếp theo, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bạch Lan chờ.
Đối với đại danh của Ngưu Hữu Đức, bọn họ ngưỡng mộ đã lâu. Về tin tức Ngưu Hữu Đức muốn tới nơi này tiếp nhận chức vụ đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ, bọn họ cũng có nghe thấy. Cho nên trong lòng đều âm thầm chờ mong. Hóa ra tuyệt sắc như vậy. Thảo nào sẽ bị ma quỷ ám ảnh, vì nữ nhân ném đi vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Miêu Nghị từ trên đài đi xuống. Phi Hồng bưng khay nhắm mắt đi theo phía sau lưng.
Miêu Nghị đứng ở trước mặt bốn gã mặc áo giáp đen Tam Tiết, cười nói:
- Có thể bị ném tới nơi thế này nhậm chức, thật không dễ dàng gì. các ngươi có tu vi thế nào?A
Bốn người cái gì cũng không nói, mi tâm hiện ra pháp tướng. Kim Liên nhất thủy nhị phẩm. So với áo giáp màu đen Tam Tiết trên người bọn họ, thật sự đủ chói mắt.
Miêu Nghị vừa thấy bốn người khi nhìn thấy mình, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lại nhìn tiếp sang hai nữ có tư sắc xem như không tầm thường, cũng không thiếu người ái mộ. Hắn đã biết mình đoán không sai. Bốn người có thể có ngày hôm nay, cũng là đáng đời. Hắn lại hỏi:
- Đã ở chỗ này bao nhiêu năm?
Bốn người đáp lại:
- Hơn ba vạn năm.
Miêu Nghị có chút tính toán.
- Hơn ba vạn năm, lại canh giữ ở chỗ này không đi đâu được. Dựa vào bổng lộc của các ngươi trong ba vạn năm, tu vi có thể đạt tới Kim Liên nhị phẩm cũng thật sự không dễ dàng.
Dựa vào bổng lộc tất nhiên không thể có tu vi như ngày hôm nay. Đều dựa vào quan hệ với bên Lục Chỉ Môn hài hòa, hai bên cùng có lợi, mới có được chút tiếp tế mà thôi.
Lời này bốn người tất nhiên sẽ không nói ra.
Miêu Nghị nhìn bốn người không có phản ứng, cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc này Dương Khánh cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn Miêu Nghị khẽ gật đầu, biểu thị đã làm xong chuyện. Hắn liếc nhìn đám người trong điện. Hắn biết chắc đó là đám người Dương Triệu Thanh được lệnh dẫn người tới trước đó.
Miêu Nghị lại đi tới trước mặt Bạch Lan chưởng môn Lục Chỉ Môn, quan sát từ trên xuống dưới. Tư sắc của nữ nhân này chỉ có thể nói là tạm được. Hắn hỏi:
- Nghe nói Bạch chưởng môn là cháu gái của tổ sư khai sơn Lục Chỉ Môn?
- Vâng!
Bạch Lan chắp tay. Mép bàn tay xuất hiện thêm một ngón tay út rất dễ thấy được. Thấy Miêu Nghị nhìn chằm chằm, nàng đáp lại một câu:
- Cha ta cũng vậy, là di truyền.
Miêu Nghị gật đầu, hỏi:
- Quý phái có bao nhiêu tu sĩ Kim Liên?
Bạch Lan đáp:
- Bao gồm cả tệ nhân, tổng cộng có hai mươi tám người.
So với Chính Khí Môn năm đó, mạnh hơn không ít. Chỉ có điều hiển nhiên không có cách nào so sánh được với Chính Khí Môn hiện tại. Miêu Nghị cười nhìn xung quanh trong điện một chút, than thở:
- Ngưu mỗ vừa tới tiếp nhận chức vụ. Được biết Hắc Hổ Kỳ chim cưu ở tổ chim thước trưng dụng Lục Chỉ Môn, có chút xấu hổ. Làm gì có đạo lý khách để chủ phải đến hạ du uống nước rửa chân. Thế nhưng Ngưu mỗ mới tới, uy tín chưa đủ. Khó có thể quản được. Như vậy đi, ta muốn trả lại công đạo cho Lục Chỉ Môn. Chỉ có điều vẫn cần Lục Chỉ Môn phối hợp một chút. . .
Mục đích của hắn rất đơn giản, cũng không giấu diếm,. Chính là để Lục Chỉ Môn tìm đại thống lĩnh mới nhậm chức là hắn tố khổ, muốn trở lại tổ đình. Sau đó hắn biết thời biết thế.
Mắt đám người Dương Khánh giật giật. Bọn họ hiểu rõ ý đồ của Miêu Nghị. Đây là muốn tìm lý do rời nhân mã của Hắc Hổ Kỳ đi. Nếu để đám kiêu binh hãn tướng kia bao quanh, thật sự là ăn ngủ không yên. Chỉ sợ để phía dưới có chút không như ý, làm không tốt sẽ xuất hiện tinh trạng phản đối bằng vũ trang. Trước đẩy nhân mã ra khỏi đại trận phòng mới tương đối ổn thỏa.
Chỉ có điều, trong lòng mấy người tránh không được thở dài. Đại thống lĩnh thế yếu, Hắc Hổ Kỳ dưới cờ cường thế. Lục Chỉ Môn sợ rằng chắc chắn sẽ không tự tìm phiền toái. Khẳng định sẽ đứng ở bên cường giả. Hơn nữa, người của Hắc Hổ Kỳ sẽ nghe lời rời đi sao?
Quả nhiên, Bạch Lan cùng các vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt do dự và khó xử.
Lúc này, Sa Kim Tiêu sơn thần Hà Đông đột nhiên lên tiếng nói:
- Đại thống lĩnh tội gì gây khó dễ cho một Lục Chỉ Môn nho nhỏ.
Miêu Nghị “A” một tiếng nói:
- Ta có lòng tốt giúp bọn họ trở lại tổ đình. Thế nào lại trở thành gây khó dễ?
Ngả Mặc Thanh, hà thần chín khúc trên nói tiếp:
- Đại thống lĩnh đã biết rõ tại sao còn hỏi. Đại thống lĩnh rõ ràng là bản thân khó bảo toàn, nhưng lại lợi dụng Lục Chỉ Môn. Đại thống lĩnh nên biết, một khi Lục Chỉ Môn làm như vậy, chọc giận đám kiêu binh hãn tướng khó có thể khống chế được phía dưới đại thống lĩnh, Lục Chỉ Môn căn bản không có bất kỳ lực kháng cự nào, chỉ sợ đến lúc đó cả môn phái cũng khó có thể chạy thoát được. Họa diệt môn ai tới ngăn cản? Thứ lỗi cho ty chức nói thẳng, đại thống lĩnh không cần thiết phải kéo Lục Chỉ Môn xuống nước. Làm như vậy cũng vô dụng!
Rất hiển nhiên, mọi người bên này biết rõ ràng Miêu Nghị hiện tại phải đối mặt với một tình cảnh thế nào. Chắc hẳn chuyện nửa ngày không tiến vào cửa đã sớm ở chỗ này truyền ra. Người phía dưới Hắc Hổ Kỳ khẳng định cũng sẽ không giữ danh tiếng cho đại thống lĩnh mới nhậm chức.
- Lớn mật!
Từ Đường Nhiên tức giận quát một tiếng.
- Ở trước mặt đại thống lĩnh lại dám làm càn!
Ngả Mặc Thanh thản nhiên nói:
- Lời ty chức nói đều là lời nói thật. Lẽ nào có gì nói sai sao?
- Tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Từ Đường Nhiên đang muốn tiến lên, ai biết Miêu Nghị lại giơ tay lên, ngăn cản hành vi quá khích của hắn. Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Ngả Mặc Thanh lạnh lùng nói:
- Vừa thúi vừa cứng, cũng khó trách ở chỗ này tiền đồ ảm đạm!
Ngả Mặc Thanh chắp tay nói:
- Đại thống lĩnh nói rất đúng. Vậy không bằng xem chúng ta là rắm thả ra. Tội gì gây khó dễ với đám nhân vật nhỏ như chúng ta?
- Thả ra?
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn nói:
- Các ngươi thật đúng là không đáng để bản tọa gây khó dễ cho các ngươi. Các ngươi ở trong mắt bản tọa chẳng qua chỉ là quân cờ tiện sử dụng mà thôi!
Tiếp theo, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bạch Lan chờ.