Tả Nhi tựa hồ cảm thụ được tình tự trong long hắn, hiến kế nói:
- Lần này không làm gì được hắn, lần sau chúng ta lại tiếp tục, cách một đoạn thời gian tung ra một lần tin tức, Ngưu Hữu Đức không khả năng mỗi lần đều có thể tìm được lý do để lẫn lộn nghe nhìn, lặp đi lặp lại mấy lần, tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý!
Nam Ba gật đầu ừ một tiếng:
- Có đạo lý!
Nhưng như thế vẫn không cách nào giảm bớt cảm giác thất bại trong lòng hắn, sa vào trong trầm mặc một lúc lâu...
Phong ba dần dần lắng lại, hơn nữa tốc độ lắng lại rất nhanh, có thế lực khác bắt đầu tham dự, là thế lực của Cực lạc giới, các đại thế lực trong cảnh nội Thiên Đình bao nhiêu đều phối hợp. Linh sơn pháp hội sắp tới, Phật chủ muốn tự thân tuyên giảng Phật hiệu, Cực lạc giới không hi vọng sự tình càng nào càng lớn gây ra phiền toái ảnh hưởng đến lần thịnh hội này, rốt cuộc chúng đệ tử phật môn đều ở trong cảnh nội Thiên Đình, toàn bộ tâm tư chủ ý hết vào mấy dao ngôn lung tung rối loạn thì coi sao được? Nếu cảnh nội Thiên Đình lại khai chiến đánh lên, Phật chủ nên quan chủ chiến sự hay là an tâm thuyết pháp? Phật chủ người ta khó được ra mặt thuyết pháp một lần, các ngươi ồn ao như vậy có được không?.
Ngoài mặt gió êm sóng lặng không có nghĩa trong mấy ngóc ngách đều là an bình.
Đại lao giám sát hữu bộ, một cổ thi thể từ trong lao tù dời ra, hai tên nhân viên hữu bộ càng đến điểm cuối nhà giam.
Thi thể đầu tóc lăng loạn, đầy mặt là máu, y sam rạch nát, khắp nơi rõ ràng toàn là vết thương, không ít vết thương vào sâu tận xương, máu tươi một đường tích tí tách rơi trên mặt đất, kẻ chết chính là thống lĩnh Ảnh vệ Hướng Trung.
Trong nhà ngục bằng kim loại hai bên hành lang nhà giam, một đám thành viên Ảnh vệ dồn dập sấp bên song sắt trừng mắt nhìn ra ngoài. Đều nói đại lao giám sát hữu bộ là địa ngục trần gian, từ bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của những người này có thể thấy được một ít.
Người sấp trên song sắt, có kẻ hai tay nắm chặt lan can kim loại, khớp xương trên tay lồi ra, có người hai mắt đỉ dần, hô hấp gấp rút; có mặt gò má căng chặt, tựa hồ muốn cắn vụn hàm răng, có người im lặng quỹ đất, đày mặt bị phân; có người thì thào lâm bẩm “Đại nhân!”
Ngươi trong nha lao hai bên lục tục quỳ xuống, có người ẩn ẩn khóc nức nở, tiễn đưa Hướng Trung vừa được khiêng đi.
Ngoài đại lao, Cao Quán đầu đội mũ cao, một thần áo choàng đen, sừng sững đứng trong đình từ nơi không xa.
Bên cạnh còn có một người, Thượng Quan Thanh khuôn mặt cắng chặt, ánh mắt lộ ra sát khí, thân tình như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đại môn nha giam cọt kẹt mở ra, thi thể Hướng Trung được càng tơi, đặt xuống đất cạnh đình tử.
Thật xa đã có thể nhìn thấy bộ dạng thảm không nỡ nhìn cua Hướng Trung, hai quyền nắm trong tay áo của Thượng Quan Thanh run lên, chầm chậm đi ra đình tử, đi tới bên cạnh thi thể ngồi xổm xuống, vươn tay đẩy ra tóc rối che mặt Hướng Trung, vỏ não bị lỏm vào hơn phân nửa, đích xác là đã chết.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc bị dày vò đến không còn nhận dạng trước mắt, đây là thủ hạ tâm phúc do một tay Thượng Quan Thanh điều giáo đi ra, trung tâm cảnh cảnh, theo gót nhiều năm, tình như phụ tử, cảnh nhiên bất minh bất bạch chết trong đại lao giám sát hữu bộ, cảm giác bị phẫn trong long Thượng Quan Thanh bây giờ thật sự khó mà dùng ngôn từ để diễn ta.
Hắn đột nhiên đứng lên, chỉ vào thi thể, phẫn nộ quát vào trong định tư:
- Cao Quán, ngươi giải thích thế nào?
Cao Quán hờ hững nói:
- Chính hắn đụng tường tự tận trong nha lao, đồng liêu của hắn ở phong giam cách vách nhìn thấy rõ ràng, ta còn cần phải giải thích ư?
Thượng Quan Thanh lách mình mà đến, một tay nắm chặt cổ ao Cao Quán, tức giận đến run lên, nói:
- Hán tự cứng rắn như hắn lại bị người bức đến tự tận, ngươi là đồ súc sinh! Ngươi cuối cùng đã làm gì với hắn!
Thấy Thượng Quan Thanh cánh nhiên trực tiếp động thủ với Cao Quán, mấy người trên dưới hữu bộ đều âm thầm hơi lạnh, tại Thiên cung Thượng Quan Thanh là địa vị gì có mấy ai không biết? Lần này sợ là giám sát hữu bộ đa triệt để chọc giận đại tổng quản, chỉ sợ hữu sử đại nhân cũng phải chịu không nổi mà chạy.
Cao Quán lành lạnh nói:
-Ngươi tự trọng, đây là tại tra án, đưng để cảm xúc chi phối công tác!
Thượng Quan Thanh phẫn nộ quát:
- Có bản sự người cũng bắt ta xem!
Cao Quán lập tức mắng ngược lại:
-Ta là không dám bắt ngươi! Chẳng qua còn mong đại tổng quản nói cho ta, Quách Diên Đình làm ra chuyện kia, bên người sao không một ai phát hiện hắn có dị thường, người tin trên đời này có chuyện thiên ý vô phùng (hoan mỹ đến từng chi tiết) ư? Bọn họ đến chết vẫn không mở miệng là đang muốn bảo vệ ai? Là ai có thể khiến cho hắn không tiếc tự tận cũng phai cắn chặt răng miệng? Chẳng lẽ còn có thể là bệ hạ ư!
Thượng Quan Thanh trừng mắt nói:
- Người đang hoài nghi ta?
Cao Quán không chút khách khí quát mắng nói:
-Vì cái gì khăng khăng lại xảy ra vấn đề trên người không đi ra làm nhiệm vụ là Quách Diên Đình? Trên đời đâu tới nhiều chuyện xảo hợp như vậy, đại tổng quản có thể cho ta một lời giải thích không? Ngươi dám cam đoan đây không phải sự trước có người chuẩn bị sẵn? Trên lý luận mà nói, ngươi là khả nghi nhất! Chỉ là bệ hạ chưa khai kim khẩu, giám sát hữu bộ không quyền thẩm vấn đại tổng quản, chỉ có thể nghĩ cách cạy miệng bọn họ, chẳng lẽ giám sát hữu bộ làm sai rồi? Như quả người cảm thấy thế là sai, đại khái có thể tố giác với bệ hạ, mà không phải ở chỗ này can nhiễu chúng ta tra án!
Lời này vừa ra, toàn là những câu tru tâm, khiến Thượng Quan Thanh sau lưng phát lạnh, nếu như truyền tới lỗ tại bệ hạ, hắn thật không cách nào dự liệu bệ hạ sẽ nghĩ thế nào!
Nhưng hắn đâu thể yếu kém, giận nói:
-Cao Quán, người đừng vội ăn nói lung tung, chuyện không chứng không cứ không phải mặc ngươi bia đặt được đâu!
Cao Quán đẫy tay hắn vao, chỉ xuống dưới chân Thượng Quan Thanh, nói:
-Nếu có chứng cứ thì còn cần tra làm gì? Nếu có chứng cứ, đại tổng quản còn có thể yên lành đứng ở chỗ này? Nếu có chứng cứ, lôi đình chi nộ cua bệ hạ liệu đại tổng quản thừa thụ nổi không?
Cùng một tên chuyên gia tra tấn nói chuyện chứng cứ quả thực không khác gì tìm đa thích, Thượng Quan Thanh nghiêng đầu đi, không tranh biện tiếp nữa, nhìn phía đại lao trầm giọng nói:
- Ta muốn vào xem một chút!
Hắn muốn nhìn xem hiện nay tình cảnh cuả những người bên trong đang như thế nào.
Cao Quán quyết đoán cự tuyệt nói:
- Không được! Ảnh hương của đại tổng quản với bọn họ thực sự quá lớn, hiện tại còn là đừng nên can dự vào! Đương nhiên, nếu đại tổng quản có thể cầm theo ý chỉ của bệ hạ, trong giám sát hữu bộ không có chỗ nào mà đại tổng quản không thể đi, giám sát hữu bộ chi nghe lệnh từ bệ hạ!
- Lần này không làm gì được hắn, lần sau chúng ta lại tiếp tục, cách một đoạn thời gian tung ra một lần tin tức, Ngưu Hữu Đức không khả năng mỗi lần đều có thể tìm được lý do để lẫn lộn nghe nhìn, lặp đi lặp lại mấy lần, tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý!
Nam Ba gật đầu ừ một tiếng:
- Có đạo lý!
Nhưng như thế vẫn không cách nào giảm bớt cảm giác thất bại trong lòng hắn, sa vào trong trầm mặc một lúc lâu...
Phong ba dần dần lắng lại, hơn nữa tốc độ lắng lại rất nhanh, có thế lực khác bắt đầu tham dự, là thế lực của Cực lạc giới, các đại thế lực trong cảnh nội Thiên Đình bao nhiêu đều phối hợp. Linh sơn pháp hội sắp tới, Phật chủ muốn tự thân tuyên giảng Phật hiệu, Cực lạc giới không hi vọng sự tình càng nào càng lớn gây ra phiền toái ảnh hưởng đến lần thịnh hội này, rốt cuộc chúng đệ tử phật môn đều ở trong cảnh nội Thiên Đình, toàn bộ tâm tư chủ ý hết vào mấy dao ngôn lung tung rối loạn thì coi sao được? Nếu cảnh nội Thiên Đình lại khai chiến đánh lên, Phật chủ nên quan chủ chiến sự hay là an tâm thuyết pháp? Phật chủ người ta khó được ra mặt thuyết pháp một lần, các ngươi ồn ao như vậy có được không?.
Ngoài mặt gió êm sóng lặng không có nghĩa trong mấy ngóc ngách đều là an bình.
Đại lao giám sát hữu bộ, một cổ thi thể từ trong lao tù dời ra, hai tên nhân viên hữu bộ càng đến điểm cuối nhà giam.
Thi thể đầu tóc lăng loạn, đầy mặt là máu, y sam rạch nát, khắp nơi rõ ràng toàn là vết thương, không ít vết thương vào sâu tận xương, máu tươi một đường tích tí tách rơi trên mặt đất, kẻ chết chính là thống lĩnh Ảnh vệ Hướng Trung.
Trong nhà ngục bằng kim loại hai bên hành lang nhà giam, một đám thành viên Ảnh vệ dồn dập sấp bên song sắt trừng mắt nhìn ra ngoài. Đều nói đại lao giám sát hữu bộ là địa ngục trần gian, từ bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của những người này có thể thấy được một ít.
Người sấp trên song sắt, có kẻ hai tay nắm chặt lan can kim loại, khớp xương trên tay lồi ra, có người hai mắt đỉ dần, hô hấp gấp rút; có mặt gò má căng chặt, tựa hồ muốn cắn vụn hàm răng, có người im lặng quỹ đất, đày mặt bị phân; có người thì thào lâm bẩm “Đại nhân!”
Ngươi trong nha lao hai bên lục tục quỳ xuống, có người ẩn ẩn khóc nức nở, tiễn đưa Hướng Trung vừa được khiêng đi.
Ngoài đại lao, Cao Quán đầu đội mũ cao, một thần áo choàng đen, sừng sững đứng trong đình từ nơi không xa.
Bên cạnh còn có một người, Thượng Quan Thanh khuôn mặt cắng chặt, ánh mắt lộ ra sát khí, thân tình như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đại môn nha giam cọt kẹt mở ra, thi thể Hướng Trung được càng tơi, đặt xuống đất cạnh đình tử.
Thật xa đã có thể nhìn thấy bộ dạng thảm không nỡ nhìn cua Hướng Trung, hai quyền nắm trong tay áo của Thượng Quan Thanh run lên, chầm chậm đi ra đình tử, đi tới bên cạnh thi thể ngồi xổm xuống, vươn tay đẩy ra tóc rối che mặt Hướng Trung, vỏ não bị lỏm vào hơn phân nửa, đích xác là đã chết.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc bị dày vò đến không còn nhận dạng trước mắt, đây là thủ hạ tâm phúc do một tay Thượng Quan Thanh điều giáo đi ra, trung tâm cảnh cảnh, theo gót nhiều năm, tình như phụ tử, cảnh nhiên bất minh bất bạch chết trong đại lao giám sát hữu bộ, cảm giác bị phẫn trong long Thượng Quan Thanh bây giờ thật sự khó mà dùng ngôn từ để diễn ta.
Hắn đột nhiên đứng lên, chỉ vào thi thể, phẫn nộ quát vào trong định tư:
- Cao Quán, ngươi giải thích thế nào?
Cao Quán hờ hững nói:
- Chính hắn đụng tường tự tận trong nha lao, đồng liêu của hắn ở phong giam cách vách nhìn thấy rõ ràng, ta còn cần phải giải thích ư?
Thượng Quan Thanh lách mình mà đến, một tay nắm chặt cổ ao Cao Quán, tức giận đến run lên, nói:
- Hán tự cứng rắn như hắn lại bị người bức đến tự tận, ngươi là đồ súc sinh! Ngươi cuối cùng đã làm gì với hắn!
Thấy Thượng Quan Thanh cánh nhiên trực tiếp động thủ với Cao Quán, mấy người trên dưới hữu bộ đều âm thầm hơi lạnh, tại Thiên cung Thượng Quan Thanh là địa vị gì có mấy ai không biết? Lần này sợ là giám sát hữu bộ đa triệt để chọc giận đại tổng quản, chỉ sợ hữu sử đại nhân cũng phải chịu không nổi mà chạy.
Cao Quán lành lạnh nói:
-Ngươi tự trọng, đây là tại tra án, đưng để cảm xúc chi phối công tác!
Thượng Quan Thanh phẫn nộ quát:
- Có bản sự người cũng bắt ta xem!
Cao Quán lập tức mắng ngược lại:
-Ta là không dám bắt ngươi! Chẳng qua còn mong đại tổng quản nói cho ta, Quách Diên Đình làm ra chuyện kia, bên người sao không một ai phát hiện hắn có dị thường, người tin trên đời này có chuyện thiên ý vô phùng (hoan mỹ đến từng chi tiết) ư? Bọn họ đến chết vẫn không mở miệng là đang muốn bảo vệ ai? Là ai có thể khiến cho hắn không tiếc tự tận cũng phai cắn chặt răng miệng? Chẳng lẽ còn có thể là bệ hạ ư!
Thượng Quan Thanh trừng mắt nói:
- Người đang hoài nghi ta?
Cao Quán không chút khách khí quát mắng nói:
-Vì cái gì khăng khăng lại xảy ra vấn đề trên người không đi ra làm nhiệm vụ là Quách Diên Đình? Trên đời đâu tới nhiều chuyện xảo hợp như vậy, đại tổng quản có thể cho ta một lời giải thích không? Ngươi dám cam đoan đây không phải sự trước có người chuẩn bị sẵn? Trên lý luận mà nói, ngươi là khả nghi nhất! Chỉ là bệ hạ chưa khai kim khẩu, giám sát hữu bộ không quyền thẩm vấn đại tổng quản, chỉ có thể nghĩ cách cạy miệng bọn họ, chẳng lẽ giám sát hữu bộ làm sai rồi? Như quả người cảm thấy thế là sai, đại khái có thể tố giác với bệ hạ, mà không phải ở chỗ này can nhiễu chúng ta tra án!
Lời này vừa ra, toàn là những câu tru tâm, khiến Thượng Quan Thanh sau lưng phát lạnh, nếu như truyền tới lỗ tại bệ hạ, hắn thật không cách nào dự liệu bệ hạ sẽ nghĩ thế nào!
Nhưng hắn đâu thể yếu kém, giận nói:
-Cao Quán, người đừng vội ăn nói lung tung, chuyện không chứng không cứ không phải mặc ngươi bia đặt được đâu!
Cao Quán đẫy tay hắn vao, chỉ xuống dưới chân Thượng Quan Thanh, nói:
-Nếu có chứng cứ thì còn cần tra làm gì? Nếu có chứng cứ, đại tổng quản còn có thể yên lành đứng ở chỗ này? Nếu có chứng cứ, lôi đình chi nộ cua bệ hạ liệu đại tổng quản thừa thụ nổi không?
Cùng một tên chuyên gia tra tấn nói chuyện chứng cứ quả thực không khác gì tìm đa thích, Thượng Quan Thanh nghiêng đầu đi, không tranh biện tiếp nữa, nhìn phía đại lao trầm giọng nói:
- Ta muốn vào xem một chút!
Hắn muốn nhìn xem hiện nay tình cảnh cuả những người bên trong đang như thế nào.
Cao Quán quyết đoán cự tuyệt nói:
- Không được! Ảnh hương của đại tổng quản với bọn họ thực sự quá lớn, hiện tại còn là đừng nên can dự vào! Đương nhiên, nếu đại tổng quản có thể cầm theo ý chỉ của bệ hạ, trong giám sát hữu bộ không có chỗ nào mà đại tổng quản không thể đi, giám sát hữu bộ chi nghe lệnh từ bệ hạ!