Yêu Nhược Tiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tên giặc mập kia đang thò đầu nhìn xuống, khịt mũi mấy tiếng, dường như đang quan sát phản ứng Miêu Nghị.
- Thứ gì rơi vào trong tụ bảo bồn của ta vậy?
Yêu Nhược Tiên nhíu mày một cái.
Lão giơ tay khẽ vẫy, vật kia từ trong bồn bay ra, rơi vào trong tay lão, mở ra nhìn qua cũng biết, nhất thời cơ mặt giật giật, không ngờ là một chiếc yếm sát người màu hồng của nữ nhân. Không ngờ rằng tên giặc mập kia lại ném đồ lót của nữ nhân vào trong tụ bảo bồn của mình!
Thế nhưng Hắc Thán thấy Miêu Nghị không có phản ứng lại quay đầu ném thêm mấy món lễ vật xuống, không biết là muốn hấp dẫn sự chú ý của Miêu Nghị, hay là tặng lễ vật để xin lỗi chủ nhân, một đống y phục nữ nhân phất phơ bay xuống.
- Tên giặc mập! Ngươi còn dám ném...
Yêu Nhược Tiên phất tay chỉ, to tiếng gầm lên, quả thật là không thể nào nhịn được nữa.
Thấy lão có vẻ nổi giận thật sự, Miêu Nghị không thể ngồi yên được nữa, vội vàng mở mắt ra chạy tới kéo lão lại, vội vàng xin lỗi giúp Hắc Thán:
- Tiền bối, ngài cần gì so đo tính toán với súc sinh như nó, nó không biết gì cả, xin ngài bớt giận.
Lúc không cần khách sáo với Hắc Thán, hắn sẽ không khách sáo, bất quá có chuyện xảy ra, Miêu Nghị vẫn bênh vực nó.
- Ngươi xem thử nó ném cái gì vào tụ bảo bồn của ta?
Yêu Nhược Tiên cầm cái yếm trên tay đập vào mặt Miêu Nghị:
- Nếu hôm nay ngươi không thu thập nó, ta sẽ thu thập giúp ngươi!
Miêu Nghị giơ tay gạt vật trùm trên mặt, sau khi xem qua cũng không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Thán lại hất đầu ném mấy món y phục nữa xuống.
Miêu Nghị thuận tay tiếp lấy, nhìn qua cũng biết là y phục nữ nhân, không khỏi hỏi Yêu Nhược Tiên:
- Nó lấy được y phục nữ nhân ở đâu ra?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ặc...
Yêu Nhược Tiên trong cơn giận dữ thình lình sửng sốt, trong nháy mắt bình tĩnh lại, cũng tỏ vẻ kỳ quái nói:
- Đúng vậy! Xung quanh chỗ này không có nhà, nó là một súc sinh lấy đâu ra y phục nữ nhân?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó song song vọt lên miệng hố tra xét.
Thấy Miêu Nghị đi ra rồi Hắc Thán lập tức ngã xuống đất lăn lộn, dùng phương thức chào mừng để lấy lòng.
Hai người không có hứng thú xem nó phô trương lấy lòng, Miêu Nghị nhặt lên mấy món y phục nữ nhân dưới đất còn dính cỏ xanh rũ ra quan sát, quay đầu lại hỏi Hắc Thán:
- Tên mập chết tiệt, lấy được ở đâu?
Hắc Thán lại không biết nói chuyện, lật người đứng lên, mũi ngửi ngửi nhẫn trữ vật trên tay chủ, khịt mũi vài tiếng, muốn ăn thứ nằm trong đó.
Yêu Nhược Tiên ngắm nhìn bốn phía nói:
- Người bình thường sẽ không xâm nhập vùng hoang dã này, để cho tên giặc mập dẫn chúng ta đi xem thử tình huống, đừng để lúc luyện bảo đột nhiên xuất hiện người tới quấy rầy.
Lão quay đầu lại, vòng tay trữ vật lóe lên, thu đồ trong hố lại.
Miêu Nghị vung tay vứt bỏ y phục trong tay, nhảy lên Hắc Thán:
- Y phục ở đâu ra, dẫn chúng ta đi xem thử, trở về sẽ cho ngươi ăn.
Lúc này Hắc Thán tung vó chạy như điên, Yêu Nhược Tiên cũng đứng ở sau lưng nó, chắp tay sau lưng hết nhìn Đông tới nhìn Tây...
Hắc Thán chở hai người chạy thẳng vào vùng núi mấy chục dặm, rốt cục dừng lại trên bờ một hồ nước.
Nơi đây phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hồ nằm giữa quần sơn, nước hồ trong suốt, mặt nước thỉnh thoảng có cá nhảy lên tạo ra gợn sóng, cảnh sắc mê người.
- Tên mập chết tiệt, ngươi lấy được y phục từ nơi này sao?
Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía hỏi.
Hắc Thán khịt mũi đáp lại, xoay người bốn vó đạp cỏ xanh, bày tỏ là ở chỗ này.
- Tiền bối, dường như nơi này không có ai.
Miêu Nghị nhìn về phía Yêu Nhược Tiên, lại thấy ánh mắt Yêu Nhược Tiên nhìn chăm chú về phía cách đó không xa, không khỏi thuận thế nhìn theo.
Chỉ thấy cách đó không xa, ven hồ có một cây đại thụ gãy ngang lưng, tàng cây ngã xuống nước.
Miêu Nghị còn chưa nhìn ra đầu mối gì, Yêu Nhược Tiên đã lắc mình lướt tới, tay áo vung lên, cuốn đi đại thụ trên mặt nước, quát to một tiếng:
- Kẻ nào giấu đầu hở đuôi ở chỗ này?!
Miêu Nghị lập tức điều khiển Hắc Thán vọt tới xem thử tình huống.
Á…
Bên dưới đại thụ bị cuốn đi đột nhiên vang lên một tràng tiếng kêu sợ hãi kinh hoảng thất thố.
Dưới sóng biếc rạo rực, có thể thấy những thân thể không mảnh vải tuyệt đẹp trắng muốt đang luống cuống tay chân.
Chỉ thấy sáu tên nữ tử trẻ tuổi đang vội vàng dùng tay che đùi che ngực, hốt hoảng vô cùng, muốn tránh cũng không biết tránh đi đâu.
Cảnh tượng này thừa sức khiến cho người ta chảy máu mũi.
Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên đồng thời choáng váng, sau khi ngơ ngác nhìn nhau đều nhìn về phía Hắc Thán, mơ hồ có vẻ hiểu ra y phục Hắc Thán lấy từ đâu tới.
Một ý niệm hiện lên trong đầu hai người, sáu nữ nhân kia tắm ở chỗ này, Hắc Thán nhân cơ hội vọt tới đem y phục sáu người trở về lấy lòng Miêu Nghị, kết quả lại làm hại sáu vị nữ tử không dám lên bờ, chỉ có thể trốn ở dưới nước.
Đối với mấy tên nữ tử, chân tướng của sự tình cũng đích xác là như vậy, mặc dù long câu mập đột nhiên chạy ra có vẻ khoa trương, nhưng long câu thông thường cũng có chủ, có quỷ mới biết phụ cận có người ẩn nấp nhìn lén hay không, cho nên sợ hãi không dám lên khỏi hồ nước.
Bất quá Hắc Thán cũng không tha đi hết sạch y phục, dù sao miệng cũng bất tiện hơn tay, nhặt không sạch sẽ. Vì vậy số y phục còn sót lại có thể miễn cưỡng góp nhóp che tạm thân thể, chỉ có một nữ tử có thể che tạm vào đã nhanh chóng chạy đi, tìm đồ đạc cho đồng bạn.
Lúc này sáu tên nữ tử còn lại cũng coi là nhanh trí, sáu cặp chân nhanh chóng khuấy động bùn đất dưới hồ, ẩn thân trong làn nước đục.
Nữ nhân cầm đầu Mi Tâm toát ra ảo ảnh một đóa hoa sen trắng chưa nở, nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà đến, hai cánh tay bưng kín ngực, xấu hổ quát lớn:
- Đồ vô sỉ, các ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị có hơi lúng túng, quay đầu đi chỗ khác, không tiện nhìn nữa.
Yêu Nhược Tiên lại nhìn chằm chằm Hắc Thán cười cợt, giống như hồ ly trộm gà.
Dung mạo của lão vốn đã bỉ ổi, hiện tại cười cợt như vậy càng không giống như người tốt, càng làm cho mấy tên nữ tử sợ hết hồn hết vía.
- Đi thôi!
Miêu Nghị giục Hắc Thán định rời khỏi nơi này.
Ai ngờ nơi xa trong núi rừng mơ hồ truyền tới thanh âm long câu chạy gấp tới, đồng thời có tiếng quát theo đó truyền tới:
- Súc sinh!
Miêu Nghị quay đầu lại mở pháp nhãn nhìn, để có thể thấy rõ tình hình nơi xa.
Chỉ thấy một vị đạo cô một thân mặc đạo bào, Mi Tâm xuất hiện ảo ảnh một đóa hoa sen trắng nở ba cánh cầm trường thương trong tay, điều khiển long câu lộ vẻ giận dữ nhanh chóng vọt về phía hai người.
- Tiểu tử, phiền phức tới rồi, toàn là do vật cỡi bảo bối của ngươi làm chuyện tốt, đừng kéo ta vào, ngươi tự giải quyết đi.
Yêu Nhược Tiên cười hắc hắc một tiếng, xoa xoa tay chuẩn bị chờ xem náo nhiệt.
- Thứ gì rơi vào trong tụ bảo bồn của ta vậy?
Yêu Nhược Tiên nhíu mày một cái.
Lão giơ tay khẽ vẫy, vật kia từ trong bồn bay ra, rơi vào trong tay lão, mở ra nhìn qua cũng biết, nhất thời cơ mặt giật giật, không ngờ là một chiếc yếm sát người màu hồng của nữ nhân. Không ngờ rằng tên giặc mập kia lại ném đồ lót của nữ nhân vào trong tụ bảo bồn của mình!
Thế nhưng Hắc Thán thấy Miêu Nghị không có phản ứng lại quay đầu ném thêm mấy món lễ vật xuống, không biết là muốn hấp dẫn sự chú ý của Miêu Nghị, hay là tặng lễ vật để xin lỗi chủ nhân, một đống y phục nữ nhân phất phơ bay xuống.
- Tên giặc mập! Ngươi còn dám ném...
Yêu Nhược Tiên phất tay chỉ, to tiếng gầm lên, quả thật là không thể nào nhịn được nữa.
Thấy lão có vẻ nổi giận thật sự, Miêu Nghị không thể ngồi yên được nữa, vội vàng mở mắt ra chạy tới kéo lão lại, vội vàng xin lỗi giúp Hắc Thán:
- Tiền bối, ngài cần gì so đo tính toán với súc sinh như nó, nó không biết gì cả, xin ngài bớt giận.
Lúc không cần khách sáo với Hắc Thán, hắn sẽ không khách sáo, bất quá có chuyện xảy ra, Miêu Nghị vẫn bênh vực nó.
- Ngươi xem thử nó ném cái gì vào tụ bảo bồn của ta?
Yêu Nhược Tiên cầm cái yếm trên tay đập vào mặt Miêu Nghị:
- Nếu hôm nay ngươi không thu thập nó, ta sẽ thu thập giúp ngươi!
Miêu Nghị giơ tay gạt vật trùm trên mặt, sau khi xem qua cũng không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Thán lại hất đầu ném mấy món y phục nữa xuống.
Miêu Nghị thuận tay tiếp lấy, nhìn qua cũng biết là y phục nữ nhân, không khỏi hỏi Yêu Nhược Tiên:
- Nó lấy được y phục nữ nhân ở đâu ra?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ặc...
Yêu Nhược Tiên trong cơn giận dữ thình lình sửng sốt, trong nháy mắt bình tĩnh lại, cũng tỏ vẻ kỳ quái nói:
- Đúng vậy! Xung quanh chỗ này không có nhà, nó là một súc sinh lấy đâu ra y phục nữ nhân?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó song song vọt lên miệng hố tra xét.
Thấy Miêu Nghị đi ra rồi Hắc Thán lập tức ngã xuống đất lăn lộn, dùng phương thức chào mừng để lấy lòng.
Hai người không có hứng thú xem nó phô trương lấy lòng, Miêu Nghị nhặt lên mấy món y phục nữ nhân dưới đất còn dính cỏ xanh rũ ra quan sát, quay đầu lại hỏi Hắc Thán:
- Tên mập chết tiệt, lấy được ở đâu?
Hắc Thán lại không biết nói chuyện, lật người đứng lên, mũi ngửi ngửi nhẫn trữ vật trên tay chủ, khịt mũi vài tiếng, muốn ăn thứ nằm trong đó.
Yêu Nhược Tiên ngắm nhìn bốn phía nói:
- Người bình thường sẽ không xâm nhập vùng hoang dã này, để cho tên giặc mập dẫn chúng ta đi xem thử tình huống, đừng để lúc luyện bảo đột nhiên xuất hiện người tới quấy rầy.
Lão quay đầu lại, vòng tay trữ vật lóe lên, thu đồ trong hố lại.
Miêu Nghị vung tay vứt bỏ y phục trong tay, nhảy lên Hắc Thán:
- Y phục ở đâu ra, dẫn chúng ta đi xem thử, trở về sẽ cho ngươi ăn.
Lúc này Hắc Thán tung vó chạy như điên, Yêu Nhược Tiên cũng đứng ở sau lưng nó, chắp tay sau lưng hết nhìn Đông tới nhìn Tây...
Hắc Thán chở hai người chạy thẳng vào vùng núi mấy chục dặm, rốt cục dừng lại trên bờ một hồ nước.
Nơi đây phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hồ nằm giữa quần sơn, nước hồ trong suốt, mặt nước thỉnh thoảng có cá nhảy lên tạo ra gợn sóng, cảnh sắc mê người.
- Tên mập chết tiệt, ngươi lấy được y phục từ nơi này sao?
Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía hỏi.
Hắc Thán khịt mũi đáp lại, xoay người bốn vó đạp cỏ xanh, bày tỏ là ở chỗ này.
- Tiền bối, dường như nơi này không có ai.
Miêu Nghị nhìn về phía Yêu Nhược Tiên, lại thấy ánh mắt Yêu Nhược Tiên nhìn chăm chú về phía cách đó không xa, không khỏi thuận thế nhìn theo.
Chỉ thấy cách đó không xa, ven hồ có một cây đại thụ gãy ngang lưng, tàng cây ngã xuống nước.
Miêu Nghị còn chưa nhìn ra đầu mối gì, Yêu Nhược Tiên đã lắc mình lướt tới, tay áo vung lên, cuốn đi đại thụ trên mặt nước, quát to một tiếng:
- Kẻ nào giấu đầu hở đuôi ở chỗ này?!
Miêu Nghị lập tức điều khiển Hắc Thán vọt tới xem thử tình huống.
Á…
Bên dưới đại thụ bị cuốn đi đột nhiên vang lên một tràng tiếng kêu sợ hãi kinh hoảng thất thố.
Dưới sóng biếc rạo rực, có thể thấy những thân thể không mảnh vải tuyệt đẹp trắng muốt đang luống cuống tay chân.
Chỉ thấy sáu tên nữ tử trẻ tuổi đang vội vàng dùng tay che đùi che ngực, hốt hoảng vô cùng, muốn tránh cũng không biết tránh đi đâu.
Cảnh tượng này thừa sức khiến cho người ta chảy máu mũi.
Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên đồng thời choáng váng, sau khi ngơ ngác nhìn nhau đều nhìn về phía Hắc Thán, mơ hồ có vẻ hiểu ra y phục Hắc Thán lấy từ đâu tới.
Một ý niệm hiện lên trong đầu hai người, sáu nữ nhân kia tắm ở chỗ này, Hắc Thán nhân cơ hội vọt tới đem y phục sáu người trở về lấy lòng Miêu Nghị, kết quả lại làm hại sáu vị nữ tử không dám lên bờ, chỉ có thể trốn ở dưới nước.
Đối với mấy tên nữ tử, chân tướng của sự tình cũng đích xác là như vậy, mặc dù long câu mập đột nhiên chạy ra có vẻ khoa trương, nhưng long câu thông thường cũng có chủ, có quỷ mới biết phụ cận có người ẩn nấp nhìn lén hay không, cho nên sợ hãi không dám lên khỏi hồ nước.
Bất quá Hắc Thán cũng không tha đi hết sạch y phục, dù sao miệng cũng bất tiện hơn tay, nhặt không sạch sẽ. Vì vậy số y phục còn sót lại có thể miễn cưỡng góp nhóp che tạm thân thể, chỉ có một nữ tử có thể che tạm vào đã nhanh chóng chạy đi, tìm đồ đạc cho đồng bạn.
Lúc này sáu tên nữ tử còn lại cũng coi là nhanh trí, sáu cặp chân nhanh chóng khuấy động bùn đất dưới hồ, ẩn thân trong làn nước đục.
Nữ nhân cầm đầu Mi Tâm toát ra ảo ảnh một đóa hoa sen trắng chưa nở, nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà đến, hai cánh tay bưng kín ngực, xấu hổ quát lớn:
- Đồ vô sỉ, các ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị có hơi lúng túng, quay đầu đi chỗ khác, không tiện nhìn nữa.
Yêu Nhược Tiên lại nhìn chằm chằm Hắc Thán cười cợt, giống như hồ ly trộm gà.
Dung mạo của lão vốn đã bỉ ổi, hiện tại cười cợt như vậy càng không giống như người tốt, càng làm cho mấy tên nữ tử sợ hết hồn hết vía.
- Đi thôi!
Miêu Nghị giục Hắc Thán định rời khỏi nơi này.
Ai ngờ nơi xa trong núi rừng mơ hồ truyền tới thanh âm long câu chạy gấp tới, đồng thời có tiếng quát theo đó truyền tới:
- Súc sinh!
Miêu Nghị quay đầu lại mở pháp nhãn nhìn, để có thể thấy rõ tình hình nơi xa.
Chỉ thấy một vị đạo cô một thân mặc đạo bào, Mi Tâm xuất hiện ảo ảnh một đóa hoa sen trắng nở ba cánh cầm trường thương trong tay, điều khiển long câu lộ vẻ giận dữ nhanh chóng vọt về phía hai người.
- Tiểu tử, phiền phức tới rồi, toàn là do vật cỡi bảo bối của ngươi làm chuyện tốt, đừng kéo ta vào, ngươi tự giải quyết đi.
Yêu Nhược Tiên cười hắc hắc một tiếng, xoa xoa tay chuẩn bị chờ xem náo nhiệt.