Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà người trên giường cũng ngồi dậy, thò tay ra nắm lấy cần câu thả trên lan can, kéo dây cầu ra khỏi là nữa, tay dừng lại nơi lưỡi câu lắc đầu thầm nói:

- Bầy cá giảo hoạt, ăn hét mồi mà không cắn câu... đừng để cho lão tử câu được nếu không sẽ băm vằm mày thành tám khố.

Lại móc một mẩu vụn mì lên móc câu, sau đó tiếp tục thả dây câu vào trong hồ.

- Lão nhị!

Rốt cuộc Miêu Nghị cũng hô lên một tiếng, giọng nói có chút run rẩy. Người đang muốn đặt cần câu lên lan can, nghe thấy giọng nói run rẩy của người kia thì toàn bộ cơ thể như bị sét đánh, ở đằng đó tự lẩm bẩm:

- Bát Hối, đừng nói giỡn, bằng không ta sẽ tức giận thật đấy.

- Lão nhị là ngươi thật sao?

Miêu Nghị hỏi.

Tay đang cầm lưỡi câu của người kia run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Một gương mặt anh tuấn hiện ra, không phải Bát Giới thì còn có thể là ai.

Lạch cạch. Cần câu rơi xuống. Bát Giới chậm rãi đứng lên, chậm rãi xoay người lại, sững sờ nhìn Miêu Nghị. Sau đó dùng sức dụi dụi mắt, còn cho rằng là mình nhìn nhầm rồi.

Miêu Nghị xác nhận, thật sự là Bát Giới, lập tức lộ ra sự vui vẻ, lão nhị vẫn còn sống rất tốt đấy, không uổng công chuyến này hắn trải qua bao nhiêu gian khổ đến đây, trong lòng cũng yên tâm hơn.

- Đại... Đại ca…

Bát Giới run rẩy giơ tay lên, chỉ vào Miêu Nghị.

- Ngươi đừng làm ta sợ, đại ca, thật là ngươi sao?

Miêu Nghị mỉm cười nói:

- Không thể giả được.

- Đại ca.

Trong nháy mắt Bát Giới rơi lệ, kích động đến mức chân tay luống cuống, nhanh chóng vọt đến, một cước giẫm lên lan can muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên đến bên lan can lại dừng lại, giơ tay áo lên lau nước mắt, chỉ vào Miêu Nghị vừa khóc vừa nói:

- Đợi một chút, sao ngươi có thể tìm được nơi này, nói mau, đến tột cùng ngươi là người nào, dám lừa bần tăng. Nói, không nên một lời nói hai ba lần, bần tăng không ngại đến địa ngục xa xôi để siêu độ đâu.

Miêu Nghị dở khóc dở cười, cái gì mà gọi là con chó không đổi được, đây chính là con chó không đổi được. Đã bao nhiêu năm trôi qua, cái tật xấu gian xảo này vẫn là không đổi được.



Miêu Nghị buông tiếng thở dài nói:

- Lão nhị. Chẳng lẽ ta nên nói ra chuyện lúc trước ta mang ngươi leo lên nóc nhà Trương quả phụ ở trong xóm nhìn lén người ta tắm rửa sao?

Bát Giới mở to hai mắt nhìn, vừa khóc vừa nở nụ cười, lắc mình một cái nhảy ra khỏi lan can vọt đến trước mắt Miêu Nghị. Cánh tay kia ôm chặt lấy khóc ròng nói:

- Đại ca, đại ca! Ta nhớ ngươi muốn chết. Đại ca, sao ngươi lại đến đây?

Gọi một tiếng lại ô ô một tiếng, đúng là tình cảnh làm người ta nhức nhối.

Ngay từ lúc nằm ngủ, nghe thấy tiếng bước chân đi qua bên này còn tưởng rằng Bát Hối đã đến. Bởi vì nơi này quá yên tĩnh, bình thường sẽ không có ai đến. Cho dù đến thì cũng sẽ không tìm được đến nơi này, nơi đây lật qua lật lại cũng chỉ có mấy người thôi, thật không nghĩ đến Miêu Nghị lại tìm được đến.

Ở phía bên này, Ngọc La Sát nhìn từ xa đã hiểu rõ. Nơi này quả nhiên có người, nhìn tình huống là biết người kia có quen biết với Ngưu Hữu Đức. Nói không tốt còn có giao tình thâm sâu, điều này làm cho nàng càng cảm thấy nguy hiểm, nàng lập tức cảm thấy đây là kế hoạch của Miêu Nghị.

Nghiêng đầu nhìn về phía hẻm núi, nàng muốn đến xem khu vực chốn dấu bảo tàng, thế nhưng lại không dám đi. Nơi này có người, hơn nữa nhìn sang hình như còn đang mang bào tăng, chẳng lẽ đây là người trông coi bảo tàng? Bên kia hẻm núi còn có thể có những người khác không? Nếu thật sự là người trong coi bảo tàng, chẳng lẽ chỉ có một người thôi sao?

Nàng cảm thấy một người chạy sang đó quả thật quá nguy hiểm, thế nên quyết định lẳng lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn. Chỉ cần không rơi vào cạm bẫy thì chạy trốn còn kịp, vậy nên nàng chậm rãi đi đến đình kia.

Ở bên ngoài đình, Miêu Nghị nói qua loa chuyện vì sao mình đến nơi này. Sau đó Bát Giới đẩy Miêu Nghị ra, ánh mắt hắn quét nhìn toàn thân Miêu Nghị rách rưới, trên thanh còn mang theo một ống trúc còn xanh và một ít thịt khô, toàn thân vô cùng bẩn thỉu. Bát Giới có chút khóc không thành tiếng.

Hắn có thể tưởng tượng được Miêu Nghị vì muốn tìm kiếm mình mà cả chặng đường phải chịu bao nhiêu cực khổ, thế nên nức nở nói:

- Đại ca, thật xin lỗi, ta sai rồi, bần tăng sai rồi.

Đột nhiên hắn gạt đi nước mắt, nhìn qua như điên cuồng mà ngẩng đầu lên giận dữ hét:

- Mẹ kiếp, Ngọc La Sát ở đâu, chán sống sao, ngay cả đại ca của bần tăng mà cũng dám khi dễ ngươi, là ngươi sao? Cút ngay, đừng để lão tử đến đó.

Ánh mắt hắn tập trung lên người ngọc La Sát, chỉ chỉ nàng ta, sau đó quay người nhảy vào trong đình, xách bảo kiếm trên thùng gỗ lên, dốc như muốn lao ra, dốc hết sức liều mạng với Ngọc La Sát vậy.

May mắn thay, Miêu Nghị lách mình một cái đã kéo được cánh tay hắn.

- Lão nhị, đừng làm rộn, nữ nhân này không đơn giản, rất khó dây dưa, cũng khó đối phó.

Bên kia, Ngọc La Sát đang muốn đi đến gần đã bị một cảnh này làm cho cứng họng, giật mình. Đang muốn chạy trốn lại thấy Miêu Nghị kéo đối phương lại lúc này mới dừng lại.

Thế nhưng rốt cuộc nàng cũng xác nhận được, cái người này hoàn toàn có quan hệ thân cận với Ngưu Hữu Đức, vậy nên mới gọi Ngưu Hữu Đức là đại ca, thật sự là làm người ta có chút phiền toái.

- Ngọc La Sát... Đợi đã nào.



Bát Giới đang bị giữ chặt đột nhiên lại như nhớ ra điều gì đó, lau vội nước mắt, tò mò hỏi Miêu Nghị:

- Đại ca, ngươi nói nữ nhân này là Diện Ngọc Phật Ngọc La Sát? Không phải Ngọc La Sát rất xinh đẹp sao? Sao lại biến thành một bộ dạng đàn bà ăn mày này?

Miêu Nghị tức giận nói:

- Ta cũng thành một bộ dạng này rồi, nàng có thể tốt hơn sao? Tắm rửa sạch sẽ qua chẳng phải sẽ đẹp lại.

- Cũng đúng.

Bát Giới sờ cằm nhìn chằm chằm Ngọc La Sát như có điều suy nghĩ, tâm tình bi thương lúc này dường như bị quét sạch trong nháy mắt rồi.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Làm sao ngươi biết Ngọc La Sát rất đẹp? Chẳng lẽ từng bái kiến nàng rồi?

Bát Giới ha ha nói:

- Chưa thấy qua, thế nhưng đã từng nghe Bát Hối đề cập qua rồi. Nói rằng, Ngọc La Sát là một trong số ít tuyệt sắc thế gian hiếm có. Nhất là công phu hầu hạ nam nhân, nghe nói nam nhân trong thiên hạ chạy theo như vịt, không nghĩ đến bần tăng còn có cơ hội nhìn thấy bản thể. Tuy rằng tạm thời nhìn qua như bị bầm dập, thế nhưng tắm rửa xong là tốt rồi.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Ngọc La Sát không chịu dời đi.

Miêu Nghị lại kỳ quái nói:

- Bát Hối? Bát Hối là ai?

Bát Giới bộc tuếch nói:

- Sư muội ta, lão lừa trọc kia thu nhận làm đồ đệ.

Miêu Nghị càng kỳ quái hơn:

- Giới môn không phải là nhất mạch đơn truyền sao? Tại sao lại thu nhận đồ đệ rồi?

- Phật hiệu đệ tử hoàn toàn khác với ta.

Bát giới nhìn chăm chăm Ngọc La Sát nói vài câu xong thì bỗng nhiên vui vẻ quay đầu lại nói:

- Này, Bát Hối ngươi cũng quen biết đấy. Gọi là cái gì nhỉ, trước đây cùng có thù oán với ngươi, đúng rồi, đó là Huyết Yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK