Tiếng nổ vang trên chiến trường dần dần thưa thớt, đại bộ phận nhân mã đều tản lui ra, chỉ còn lại hai kẻ địch đang bị vây khốn, không cần đến qúa nhiều người cùng ùa tới làm gì.
Nghe được tiếng kêu giết của Chiến Như Ý, Phá Quân đầy người toàn là vết máu chém ra một đạo đẩy lui đối thủ gần đó, ngước mắt nhìn lại, lập tức liều mình xông về hướng Chiến Như Ý bên kia.
Cũng không phải vì cứu Chiến Như Ý, dưới tình thế bây giờ hắn biết rõ căn bản không khả năng cứu được Chiến Như Ý, cũng không phải muốn giúp Chiến Như Ý một tay, mà là hắn biết rõ ý đồ địch phương là muốn bắt sống hai người bọn họ, hắn sợ Chiến Như Ý trở tay không kịp sẽ bị bắt, muốn xông qua giết Chiến Như Ý mà thôi.
Nhưng cao thủ tầng tầng ngăn trở rất nhiều, hắn không cách nào giết được sang đó.
Trong cơn tuyệt vọng, giận dữ chỉ vào mặt một tên ngăn trở trước mặt, quát:
- Là ngươi!
Mặt viên tướng ngăn trở lộ thần sắc xấu hổ, y nguyên là một tên đô thống của U Minh phủ tổng đốc, chính là Yến Lư, kẻ được Từ Đường Nhiên khuyên hàng!
Không biết tướng lĩnh chỉ huy phía bên này của Miêu Nghị là cố ý hay vô ý, mà những người khác đều tản lui ra, chỉ riêng nhân mã vây công tàn dư địch đều là U Minh đại quân, đều nguyên là nhân mà cận vệ quân, để nguyên cận vệ quân đi giết cận vệ quân, mà trong đó có gần nửa là bộ hạ cũ cảa Phá Quân, ví như Yến Lư.
Nhưng tiếp sau đó trên mặt Yến Lư lại hiện lên thần sắc quả quyết, phối hợp chặt chẽ cùng mấy tên cao thủ, liều mạng bao vây Phá Quân lại.
Nếu như đã phản bội, liền không có đường để lui, vì sao chủ tướng để bọn họ ra tay với Phá Quân? Trong đầu chớp qua một suy nghĩ, bây giờ không biết đang có bao nhiêu con mắt nhìn vào bọn họ, chỉ có thể liều mạng, chỉ có thể triệt để phân rõ giới tuyến cùng Phá Quân.
Mắt thấy không cách nào đột vậy, cũng không cách nào giết lại gần chỗ Chiến Như Ý bên kia, ngược lại còn có khả năng thất thủ bị bắt, đặc biệt là khả năng Chiến Như Ý bị bắt đã gần ngay trước mắt, Phá Quân đột nhiên gầm lên một tiếng:
- Muốn cho lão phu hàng thì dừng tay!
Thân lộ nguyên soái Tô Thanh Tuyền đứng bên người Miêu Nghị lập tức quát:
- Dừng tay!
Đám người đang vây công Chiến Như Ý cùng Phá Quân tấn tốc ngừng lại, hơi lui ra sau.
Phá Quân bị vây khốn trong đám địch quân, tay cầm đao cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chuyển hương Chiến Như Ý, vừa lúc Chiến Như Ý cũng đang khó hiểu nhìn lại.
Trong nháy mắt này, Chiến Như Ý tựa hồ hiểu được hàm ý trong ánh mắt Phá Quân truyền đạt tới, khẽ gật đầu.
Chiến Như Ý có thể đọc hiểu ý mình, Phá Quân mới thực sự yên tâm, dương đạo trong tay chỉ một vong bốn phía, giận quát:
- Một quần nghịch tặc!
Đám bộ hạ cũ nguyên là cận vệ quân đang vây chặt hắn im lặng, không dám trực diện đối mặt với hắn.
- Bệ hạ! Lão thần vô năng, cô phụ trọng thác, lão thần đi trước một bước!
Ngửa lên trời hét lên một tiếng bi thống, đao trong tay Phá Quân khẽ quay đầu, đao quang lóe lên, một vòi máu tươi bắn về phía tinh không, đầu lâu đã bay ra, bất ngờ mà dứt khoát!
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhân mã đang vây quanh trợn mắt há mồm, bị làm cho trở tay không kịp, có muốn ngăn trở cũng đã qúa muộn.
Đám ngươi Yến Lư kinh ngạc, xấu hổ, cúi đầu, chính bọn hắn đã tự tay bức tử tả đốc vệ chỉ huy sứ mà bản thân kính ngưỡng nhất.
Miêu Nghị khẽ nhăn mày, nhìn lại hướng Chiến Như Ý, chỉ thấy mấy mũi thương trên tay Chiến Như Ý đã trở đầu chỉ hướng chính mình, khiến đám người vây khốn chung quanh dù muốn ngăn trở cũng sợ ném chuột vỡ bình, rốt cuộc tu vi hiện tại của Chiến Như Ý cũng không yếu.
Trong chiến trận, nữ nhân thân mặc cung trang cực kỳ dễ thấy, huống hồ nữ nhân naày còn ươn lên bụng bầu, trên ngươi đầy vết máu, tuy nhếch nhác, lại không có vẻ gì là hoảng loạn sợ sệt, bị một đám nam nhân mắt nhìn chằm chằm vây quanh.
Không ít người thầm than, khí khái cân quắc không kém mày râu như thế, không hổ là nữ nhân của đường đường Thiên đế.
Thấy nàng không vội vàng tự tận giống như Phá Quân, đám ngươi vây quanh bắt đầu ngó ngóe muốn động, đang tìm kiếm cơ hội động thủ.
Chiến Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, chầm chậm bồng bềnh bay lên, ánh mắt khóa định Miêu Nghị, giòn thanh nói:
- Ngưu Hữu Đức, dám cùng ta quyết một trận tử chiến không?
Làm sao có thể là đối thủ của bệ hạ, chẳng lẽ là muốn tìm cái cơ để hạ mình đầu hàng? Trong lòng rất nhiều người không khỏi thầm thì, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Miêu Nghị.
Đối thí với đôi mắt sáng của Chiến Như Ý, Miêu Nghị yên lặng, hỏa diện trong đầu hơi khẽ thác loạn, nhớ lại tình cảnh năm đó, nữ nhân này từng dày mặt muốn quyết đấu một trận với mình.
Hắn hơi bất ngờ, đến cái bước hiện này, không ngờ hai người còn có cơ hội lâm trận đơn đấu, giống như được về lại năm xưa.
Nguyên nhân thì rất đơn giản, Chiến Như Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần tự sát, lại phát ra khiêu chiến với hắn, nếu muốn bắt sống Chiến Như Ý để uy hiếp Thanh chủ, thì đây là một cơ hội tuyệt vời cho hắn ra tay khống chế nàng.
Miêu Nghị chầm chậm đưa tay, khẽ búng một cái, nhân mã đang vây khốn lập tức tránh ra, nhường đường, nhường ra không gian cho hai người.
Cũng không ai ngăn trở Miêu Nghị, bọn họ đều có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của Miêu Nghị, dù sao cũng là ngươi một kích chém giết Khấu Lăng Hư, ai cũng cho rằng đây là cơ hội cho hắn ra tay bắt sống Chiến Như Ý.
Thân hình Miếu Nghị vừa động, lách mình bay tới, dưới ánh mắt chúng nhân, đứng song song cùng Chiến Như Ý, năm ngón khẽ bắt, Nghịch Lân thương lóe ra, cầm ở trong tay.
- Đầu hàng đi!
Ánh mắt Miêu Nghị từ vết máu loang lổ trên mặt hạ xuồng bụng nàng, bình tĩnh nói:
- Chỉ cần người đầu hàng, ta bảo đảm ngươi cùng đứa trẻ đều không việc gì.
Ba đầu sáu tay hợp nhất, chỉ còn một thương trong tay, Chiến Như Ý vung thương chỉ hướng hắn, nói:
- Ở chỗ này của ta, trên chiến trường không có khái niệm gọi là đầu hàng. Ta đường đường là nữ nhân của Thiên đế, trong bụng ta là cốt nhục Thiên đế, há có lý nào sẽ khuất nhục đầu hàng!
Miêu Nghị hờ hững nói:
-Ngươi không phải đối thủ của ta.
-Chưa hẳn!
Chiến Như Ý dứt lời, đột nhiên lách mình mà ra.
Tiếng long ngâm “anh anh” phiêu đãng giữa trời, Miêu Nghị tiện tay đâm ra một thương, đột nhiên nhãn thần hơi nhảy, tưởng muốn thu thương thì đã quá muộn.
Nghe được tiếng kêu giết của Chiến Như Ý, Phá Quân đầy người toàn là vết máu chém ra một đạo đẩy lui đối thủ gần đó, ngước mắt nhìn lại, lập tức liều mình xông về hướng Chiến Như Ý bên kia.
Cũng không phải vì cứu Chiến Như Ý, dưới tình thế bây giờ hắn biết rõ căn bản không khả năng cứu được Chiến Như Ý, cũng không phải muốn giúp Chiến Như Ý một tay, mà là hắn biết rõ ý đồ địch phương là muốn bắt sống hai người bọn họ, hắn sợ Chiến Như Ý trở tay không kịp sẽ bị bắt, muốn xông qua giết Chiến Như Ý mà thôi.
Nhưng cao thủ tầng tầng ngăn trở rất nhiều, hắn không cách nào giết được sang đó.
Trong cơn tuyệt vọng, giận dữ chỉ vào mặt một tên ngăn trở trước mặt, quát:
- Là ngươi!
Mặt viên tướng ngăn trở lộ thần sắc xấu hổ, y nguyên là một tên đô thống của U Minh phủ tổng đốc, chính là Yến Lư, kẻ được Từ Đường Nhiên khuyên hàng!
Không biết tướng lĩnh chỉ huy phía bên này của Miêu Nghị là cố ý hay vô ý, mà những người khác đều tản lui ra, chỉ riêng nhân mã vây công tàn dư địch đều là U Minh đại quân, đều nguyên là nhân mà cận vệ quân, để nguyên cận vệ quân đi giết cận vệ quân, mà trong đó có gần nửa là bộ hạ cũ cảa Phá Quân, ví như Yến Lư.
Nhưng tiếp sau đó trên mặt Yến Lư lại hiện lên thần sắc quả quyết, phối hợp chặt chẽ cùng mấy tên cao thủ, liều mạng bao vây Phá Quân lại.
Nếu như đã phản bội, liền không có đường để lui, vì sao chủ tướng để bọn họ ra tay với Phá Quân? Trong đầu chớp qua một suy nghĩ, bây giờ không biết đang có bao nhiêu con mắt nhìn vào bọn họ, chỉ có thể liều mạng, chỉ có thể triệt để phân rõ giới tuyến cùng Phá Quân.
Mắt thấy không cách nào đột vậy, cũng không cách nào giết lại gần chỗ Chiến Như Ý bên kia, ngược lại còn có khả năng thất thủ bị bắt, đặc biệt là khả năng Chiến Như Ý bị bắt đã gần ngay trước mắt, Phá Quân đột nhiên gầm lên một tiếng:
- Muốn cho lão phu hàng thì dừng tay!
Thân lộ nguyên soái Tô Thanh Tuyền đứng bên người Miêu Nghị lập tức quát:
- Dừng tay!
Đám người đang vây công Chiến Như Ý cùng Phá Quân tấn tốc ngừng lại, hơi lui ra sau.
Phá Quân bị vây khốn trong đám địch quân, tay cầm đao cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chuyển hương Chiến Như Ý, vừa lúc Chiến Như Ý cũng đang khó hiểu nhìn lại.
Trong nháy mắt này, Chiến Như Ý tựa hồ hiểu được hàm ý trong ánh mắt Phá Quân truyền đạt tới, khẽ gật đầu.
Chiến Như Ý có thể đọc hiểu ý mình, Phá Quân mới thực sự yên tâm, dương đạo trong tay chỉ một vong bốn phía, giận quát:
- Một quần nghịch tặc!
Đám bộ hạ cũ nguyên là cận vệ quân đang vây chặt hắn im lặng, không dám trực diện đối mặt với hắn.
- Bệ hạ! Lão thần vô năng, cô phụ trọng thác, lão thần đi trước một bước!
Ngửa lên trời hét lên một tiếng bi thống, đao trong tay Phá Quân khẽ quay đầu, đao quang lóe lên, một vòi máu tươi bắn về phía tinh không, đầu lâu đã bay ra, bất ngờ mà dứt khoát!
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhân mã đang vây quanh trợn mắt há mồm, bị làm cho trở tay không kịp, có muốn ngăn trở cũng đã qúa muộn.
Đám ngươi Yến Lư kinh ngạc, xấu hổ, cúi đầu, chính bọn hắn đã tự tay bức tử tả đốc vệ chỉ huy sứ mà bản thân kính ngưỡng nhất.
Miêu Nghị khẽ nhăn mày, nhìn lại hướng Chiến Như Ý, chỉ thấy mấy mũi thương trên tay Chiến Như Ý đã trở đầu chỉ hướng chính mình, khiến đám người vây khốn chung quanh dù muốn ngăn trở cũng sợ ném chuột vỡ bình, rốt cuộc tu vi hiện tại của Chiến Như Ý cũng không yếu.
Trong chiến trận, nữ nhân thân mặc cung trang cực kỳ dễ thấy, huống hồ nữ nhân naày còn ươn lên bụng bầu, trên ngươi đầy vết máu, tuy nhếch nhác, lại không có vẻ gì là hoảng loạn sợ sệt, bị một đám nam nhân mắt nhìn chằm chằm vây quanh.
Không ít người thầm than, khí khái cân quắc không kém mày râu như thế, không hổ là nữ nhân của đường đường Thiên đế.
Thấy nàng không vội vàng tự tận giống như Phá Quân, đám ngươi vây quanh bắt đầu ngó ngóe muốn động, đang tìm kiếm cơ hội động thủ.
Chiến Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, chầm chậm bồng bềnh bay lên, ánh mắt khóa định Miêu Nghị, giòn thanh nói:
- Ngưu Hữu Đức, dám cùng ta quyết một trận tử chiến không?
Làm sao có thể là đối thủ của bệ hạ, chẳng lẽ là muốn tìm cái cơ để hạ mình đầu hàng? Trong lòng rất nhiều người không khỏi thầm thì, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Miêu Nghị.
Đối thí với đôi mắt sáng của Chiến Như Ý, Miêu Nghị yên lặng, hỏa diện trong đầu hơi khẽ thác loạn, nhớ lại tình cảnh năm đó, nữ nhân này từng dày mặt muốn quyết đấu một trận với mình.
Hắn hơi bất ngờ, đến cái bước hiện này, không ngờ hai người còn có cơ hội lâm trận đơn đấu, giống như được về lại năm xưa.
Nguyên nhân thì rất đơn giản, Chiến Như Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần tự sát, lại phát ra khiêu chiến với hắn, nếu muốn bắt sống Chiến Như Ý để uy hiếp Thanh chủ, thì đây là một cơ hội tuyệt vời cho hắn ra tay khống chế nàng.
Miêu Nghị chầm chậm đưa tay, khẽ búng một cái, nhân mã đang vây khốn lập tức tránh ra, nhường đường, nhường ra không gian cho hai người.
Cũng không ai ngăn trở Miêu Nghị, bọn họ đều có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của Miêu Nghị, dù sao cũng là ngươi một kích chém giết Khấu Lăng Hư, ai cũng cho rằng đây là cơ hội cho hắn ra tay bắt sống Chiến Như Ý.
Thân hình Miếu Nghị vừa động, lách mình bay tới, dưới ánh mắt chúng nhân, đứng song song cùng Chiến Như Ý, năm ngón khẽ bắt, Nghịch Lân thương lóe ra, cầm ở trong tay.
- Đầu hàng đi!
Ánh mắt Miêu Nghị từ vết máu loang lổ trên mặt hạ xuồng bụng nàng, bình tĩnh nói:
- Chỉ cần người đầu hàng, ta bảo đảm ngươi cùng đứa trẻ đều không việc gì.
Ba đầu sáu tay hợp nhất, chỉ còn một thương trong tay, Chiến Như Ý vung thương chỉ hướng hắn, nói:
- Ở chỗ này của ta, trên chiến trường không có khái niệm gọi là đầu hàng. Ta đường đường là nữ nhân của Thiên đế, trong bụng ta là cốt nhục Thiên đế, há có lý nào sẽ khuất nhục đầu hàng!
Miêu Nghị hờ hững nói:
-Ngươi không phải đối thủ của ta.
-Chưa hẳn!
Chiến Như Ý dứt lời, đột nhiên lách mình mà ra.
Tiếng long ngâm “anh anh” phiêu đãng giữa trời, Miêu Nghị tiện tay đâm ra một thương, đột nhiên nhãn thần hơi nhảy, tưởng muốn thu thương thì đã quá muộn.