Vân Tri Thu nói:
- Tuy ta đã xuất giá nhưng Vân gia dù sao vẫn là nhà mẹ đẻ của ta, người là gia gia của ta, ta còn phải suy nghĩ cho Vân gia. Ta nương việc đồng ý hắn, khi hắn không nỡ từ chối thì xin hắn một việc khác, đến đại thế giới rồi ta có thể đưa địa tự bộ của Đại Ma Vô Song quyết cho gia gia.
Câu này giả dối, Vân Tri Thu hoàn toàn có quyền giữ địa tự bộ Đại Ma Vô Song quyết, trước khi Miêu Nghị nạp thiếp từ lâu là nàng đã được hắn đồng ý. Đúng, Vân Tri Thu cũng lo cho bên nhà mẹ đẻ nhưng nàng phải chăm lo cho gia đình mình trước đã, gia đình mình còn chưa xong thì nói gì đến nhà mẹ đẻ? Vân Tri Thu vì phóng lớn ích lợi to nhất, Vân gia cầm được công pháp địa tự bộ thì sau này phải chăm sóc cho nàng, vì giúp nàng là giúp Miêu Nghị, cũng giúp cho gia đình nàng.
Vân Ngạo Thiên bỗng ngoái đầu nhìn, không ngờ tôn nữ vì Vân gia mà làm ra hy sinh lớn như thế, bởi vậy mà một mình trốn ở đây âm thầm khóc.
Vân Ngạo Thiên vô cùng lo lắng, trầm giọng nói:
- Ai kêu ngươi làm như vậy? Nam nhân của Vân gia có thể chết nhưng tuyệt đối không lấy nữ nhân Vân gia đổi tiền đồ, tại sao trước đó không nói cho ta biết một tiếng?
Vân Tri Thu nói:
- Gia gia nghĩ sáu kỳ công trong đại thế giới dễ tìm vậy sao? Vân gia đi đại thế giới nếu không có thực lực trong người thì gia gia kêu tôn nữ làm sao yên tâm?
Vân Ngạo Thiên gằn từng chữ:
- Cũng không cần ngươi chịu uất ức như vậy, ta sẽ tìm cách lấy từ tay Miêu Nghị!
Vân Tri Thu nói:
- Việc đã như vậy rồi chẳng lẽ bây giờ hối hôn?
Khóe miệng Vân Ngạo Thiên co giật.
Một góc khác trong tiếng cổ nhạc vang trời, phủ đại tổng quản mới xây bên ngoài Vô Lượng cung. Tần Vi Vi rời khỏi Vô Lượng cung trốn trong phủ, một mình rầu rĩ ngồi trong đình, không cho ai đến gần. Tần Tịch đành cau mày đứng xa nhìn, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn hướng truyền đến tiếng ồn ào.
Dương Khánh người đầy mùi rượu trở về, thấy Tần Tịch liền hỏi:
- Đứng ở nơi này làm gì?
Con người của Dương Khánh là thế, đã nhận việc thì sẽ xử lý tốt. Ban đầu Dương Khánh không muốn kết hợp với Tần Tịch, nhưng bây giờ đã dạy nàng ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ muốn thân thể của nàng còn có trái tim, dù sao nàng thật sự rất xinh đẹp.
Tần Tịch không giống lúc ở bên cạnh Phong Bắc Trần, nàng bắt đầu sống động hơn.
Quan trọng nhất là giữa hai người có Tần Vi Vi, Tần Tịch bây giờ mới giống một nữ nhân, thê tử, mẫu thân.
Tần Tịch ôm tay Dương Khánh hếch cằm hướng tòa đình.
Dương Khánh nghiêng đầu nhìn, thấy Tần Vi Vi cô đơn ngồi trong đình thì lặng yên, chậm rãi tới gần.
Tần Vi Vi nghe tiếng bước chân liền biết Dương Khánh đến, nàng vẫn cúi đầu rầu rĩ nói:
- Phụ thân, ta muốn một mình yên lặng chút.
Dương Khánh như không nghe thấy tự ngồi xuống, Tần Tịch đi theo cầm bình rót tách trà cho gã.
Dương Khánh uống hớp trà thông họng, Dương Khánh hừ mũi:
- Giờ mới biết khó chịu? Năm xưa khi ngươi đòi gả cho hắn thì ta không đồng ý, nhưng ngươi chết sống không chịu nhất quyết phải gả. Con đường do chính ngươi chọn, hiện tại hối hận có ích gì? Chuyện này không thể quay đầu.
Tần Vi Vi nhỏ giọng nói:
- Ta không hối hận, nhưng thê thiếp bên cạnh hắn ngày càng nhiều, không biết sau này ta là gì trong mắt hắn.
Dương Khánh nói:
- Liên nhân lần này cũng không phải ý muốn của hắn mà là kết hợp ích lợi, hắn không muốn cưới cũng sẽ có người xúi hắn cưới. Con người một khi bước hướng vương hầu bá nghiệp thì nữ nhân nhiều hay ít là chuyện không đáng gì. Đây chỉ là bắt đầu, sau này nữ nhân của hắn có lẽ càng nhiều nữa, ngươi khó chịu cũng vô ích, đây là sự lựa chọn của ngươi. Năm xưa kêu ngươi gả cho nam nhân mà mình có thể nắm chắc nhưng ngươi không chịu.
- Sau này ngươi là gì trong mắt hắn, có địa vị thế nào thì phải xem sự cố gắng của ngươi. Con người khi đến địa vị nhất định thì sắc đẹp rất dễ chiếm lấy. Nói cho cùng trong hậu cung ngươi phải có thực lực thì mới có địa vị. Bây giờ điều ngươi cần làm không phải tranh sủng với nữ nhân khác, không phải quan tâm Thánh Tôn yêu ngươi bao nhiêu, có vài phần tình cảm đặt trên người của ngươi.
- Từ bỏ suy nghĩ không thực tế đó đi, đứng sát bên phu nhân, ổn định địa vị của mình trong hậu cung đã. Muốn tranh thủ bất cứ thứ gì thì phải có tư cách trước đã, đây là điều kiện đầu tiên!
Vẻ mặt Tần Vi Vi buồn bã, đây không phải tình yêu nam nữ tuyệt đẹp mà năm xưa nàng khao khát.
Tần Tịch khẽ thở dài:
- Ài.
Tần Tịch cũng từng là thiếu nữ mộng mơ nên hiểu suy nghĩ của Tần Vi Vi, nàng khuyên:
- Vi Vi, phụ thân của ngươi nói đúng, hãy nhớ kỹ đi, không có hại cho ngươi . . .
Tiệc mừng chưa tán đi, một số người mê rượu thì vẫn đấu quyền uống rượu rất là náo nhiệt.
Một cái viện, bốn gian động phòng. Bốn thánh vì dùng cách khác bù đắp cho đệ tử hoặc nữ nhi của mình nên lệnh cho người tốn nhiều công sức bài bố, cực kỳ xa hoa.
Trong động phòng, Miêu Nghị giơ tay chặn lại thứ được đưa tới, hắn lười rắc rối trực tiếp giật khăn đỏ che đầu Hồng Trần xuống.
Hồng Trần đầu đội phượng quan ngước nhìn Miêu Nghị, bất đắc dĩ cười, đứng dậy.
Hai người nhận ly rượu đưa đến, Miêu Nghị nhìn kỹ Hồng Trần. Mắt ngọc mày ngài, da như ngọc, mắt sáng trong, mũi ngọc môi son, hôm nay tăng mấy phần sặc sỡ nhưng khó giấu nét quốc sắc thiên hương. Miêu Nghị nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp nữ nhân này.
Miêu Nghị thầm nghĩ tuy rắc rối thật nhưng dường như không phải việc xấu, nạp người xinh đẹp như vậy làm thiếp khiến hắn hơi đắc ý.
Thấy Miêu Nghị nhìn mình chằm chằm, Hồng Trần khẽ thở dài:
- Đâu phải chưa từng gặp, sớm xong lễ đi, còn ba nhà khác đang chờ.
Miêu Nghị cười cười, làm theo lệ cùng nàng vai kề vai uống rượu giao bôi.
Hồng Trần đặt ly rượu xuống, nửa ngồi xổm hành lễ:
- Phu quân.
Miêu Nghị nghe mà lòng lâng lâng, trước kia chưa từng nghĩ nữ nhân này sẽ kêu hai chữ đó với mình.
Miêu Nghị chắp tay chào:
- Phu nhân!
Đối phương chỉ có đêm nay là có tư cách làm 'Phu nhân', qua đêm nay nên gọi nàng là 'Như phu nhân'.
Miêu Nghị dìu Hồng Trần ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn hai người theo gả, nhíu mày hỏi:
- Tại sao là hai người theo gả? Các người chẳng phải là thiếp thân thị nữ bên cạnh Mục Phàm Quân sao? Mục Phàm Quân làm cái quỷ gì?
Tử Vân, Tử Hoa nhìn nhau, nghẹn họng. Họ không ngờ Miêu Nghị hỏi như thế, không biết trả lời thế nào.
Hồng Trần nói đỡ:
- Là ta chọn.
Miêu Nghị nhướng mày:
- À.
Có vài việc mọi người ngầm hiểu.
Miêu Nghị đến bên cạnh hai nữ nhân, tay nâng cằm Tử Vân hỏi:
- Nha đầu theo gả thì ta có quyền thu vào phòng, các nàng hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Hai nữ nhân nghe ra trong giọng nói của Miêu Nghị tràn đầy gây sự, vội trả lời:
- Từ hôm nay trở đi tỳ nữ là người của cô gia!
Miêu Nghị thả tay ra, quay đầu nói với Hồng Trần:
- Còn phải qua ba nhà, ủy khuất nàng.
Hồng Trần gật đầu.
- Tuy ta đã xuất giá nhưng Vân gia dù sao vẫn là nhà mẹ đẻ của ta, người là gia gia của ta, ta còn phải suy nghĩ cho Vân gia. Ta nương việc đồng ý hắn, khi hắn không nỡ từ chối thì xin hắn một việc khác, đến đại thế giới rồi ta có thể đưa địa tự bộ của Đại Ma Vô Song quyết cho gia gia.
Câu này giả dối, Vân Tri Thu hoàn toàn có quyền giữ địa tự bộ Đại Ma Vô Song quyết, trước khi Miêu Nghị nạp thiếp từ lâu là nàng đã được hắn đồng ý. Đúng, Vân Tri Thu cũng lo cho bên nhà mẹ đẻ nhưng nàng phải chăm lo cho gia đình mình trước đã, gia đình mình còn chưa xong thì nói gì đến nhà mẹ đẻ? Vân Tri Thu vì phóng lớn ích lợi to nhất, Vân gia cầm được công pháp địa tự bộ thì sau này phải chăm sóc cho nàng, vì giúp nàng là giúp Miêu Nghị, cũng giúp cho gia đình nàng.
Vân Ngạo Thiên bỗng ngoái đầu nhìn, không ngờ tôn nữ vì Vân gia mà làm ra hy sinh lớn như thế, bởi vậy mà một mình trốn ở đây âm thầm khóc.
Vân Ngạo Thiên vô cùng lo lắng, trầm giọng nói:
- Ai kêu ngươi làm như vậy? Nam nhân của Vân gia có thể chết nhưng tuyệt đối không lấy nữ nhân Vân gia đổi tiền đồ, tại sao trước đó không nói cho ta biết một tiếng?
Vân Tri Thu nói:
- Gia gia nghĩ sáu kỳ công trong đại thế giới dễ tìm vậy sao? Vân gia đi đại thế giới nếu không có thực lực trong người thì gia gia kêu tôn nữ làm sao yên tâm?
Vân Ngạo Thiên gằn từng chữ:
- Cũng không cần ngươi chịu uất ức như vậy, ta sẽ tìm cách lấy từ tay Miêu Nghị!
Vân Tri Thu nói:
- Việc đã như vậy rồi chẳng lẽ bây giờ hối hôn?
Khóe miệng Vân Ngạo Thiên co giật.
Một góc khác trong tiếng cổ nhạc vang trời, phủ đại tổng quản mới xây bên ngoài Vô Lượng cung. Tần Vi Vi rời khỏi Vô Lượng cung trốn trong phủ, một mình rầu rĩ ngồi trong đình, không cho ai đến gần. Tần Tịch đành cau mày đứng xa nhìn, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn hướng truyền đến tiếng ồn ào.
Dương Khánh người đầy mùi rượu trở về, thấy Tần Tịch liền hỏi:
- Đứng ở nơi này làm gì?
Con người của Dương Khánh là thế, đã nhận việc thì sẽ xử lý tốt. Ban đầu Dương Khánh không muốn kết hợp với Tần Tịch, nhưng bây giờ đã dạy nàng ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ muốn thân thể của nàng còn có trái tim, dù sao nàng thật sự rất xinh đẹp.
Tần Tịch không giống lúc ở bên cạnh Phong Bắc Trần, nàng bắt đầu sống động hơn.
Quan trọng nhất là giữa hai người có Tần Vi Vi, Tần Tịch bây giờ mới giống một nữ nhân, thê tử, mẫu thân.
Tần Tịch ôm tay Dương Khánh hếch cằm hướng tòa đình.
Dương Khánh nghiêng đầu nhìn, thấy Tần Vi Vi cô đơn ngồi trong đình thì lặng yên, chậm rãi tới gần.
Tần Vi Vi nghe tiếng bước chân liền biết Dương Khánh đến, nàng vẫn cúi đầu rầu rĩ nói:
- Phụ thân, ta muốn một mình yên lặng chút.
Dương Khánh như không nghe thấy tự ngồi xuống, Tần Tịch đi theo cầm bình rót tách trà cho gã.
Dương Khánh uống hớp trà thông họng, Dương Khánh hừ mũi:
- Giờ mới biết khó chịu? Năm xưa khi ngươi đòi gả cho hắn thì ta không đồng ý, nhưng ngươi chết sống không chịu nhất quyết phải gả. Con đường do chính ngươi chọn, hiện tại hối hận có ích gì? Chuyện này không thể quay đầu.
Tần Vi Vi nhỏ giọng nói:
- Ta không hối hận, nhưng thê thiếp bên cạnh hắn ngày càng nhiều, không biết sau này ta là gì trong mắt hắn.
Dương Khánh nói:
- Liên nhân lần này cũng không phải ý muốn của hắn mà là kết hợp ích lợi, hắn không muốn cưới cũng sẽ có người xúi hắn cưới. Con người một khi bước hướng vương hầu bá nghiệp thì nữ nhân nhiều hay ít là chuyện không đáng gì. Đây chỉ là bắt đầu, sau này nữ nhân của hắn có lẽ càng nhiều nữa, ngươi khó chịu cũng vô ích, đây là sự lựa chọn của ngươi. Năm xưa kêu ngươi gả cho nam nhân mà mình có thể nắm chắc nhưng ngươi không chịu.
- Sau này ngươi là gì trong mắt hắn, có địa vị thế nào thì phải xem sự cố gắng của ngươi. Con người khi đến địa vị nhất định thì sắc đẹp rất dễ chiếm lấy. Nói cho cùng trong hậu cung ngươi phải có thực lực thì mới có địa vị. Bây giờ điều ngươi cần làm không phải tranh sủng với nữ nhân khác, không phải quan tâm Thánh Tôn yêu ngươi bao nhiêu, có vài phần tình cảm đặt trên người của ngươi.
- Từ bỏ suy nghĩ không thực tế đó đi, đứng sát bên phu nhân, ổn định địa vị của mình trong hậu cung đã. Muốn tranh thủ bất cứ thứ gì thì phải có tư cách trước đã, đây là điều kiện đầu tiên!
Vẻ mặt Tần Vi Vi buồn bã, đây không phải tình yêu nam nữ tuyệt đẹp mà năm xưa nàng khao khát.
Tần Tịch khẽ thở dài:
- Ài.
Tần Tịch cũng từng là thiếu nữ mộng mơ nên hiểu suy nghĩ của Tần Vi Vi, nàng khuyên:
- Vi Vi, phụ thân của ngươi nói đúng, hãy nhớ kỹ đi, không có hại cho ngươi . . .
Tiệc mừng chưa tán đi, một số người mê rượu thì vẫn đấu quyền uống rượu rất là náo nhiệt.
Một cái viện, bốn gian động phòng. Bốn thánh vì dùng cách khác bù đắp cho đệ tử hoặc nữ nhi của mình nên lệnh cho người tốn nhiều công sức bài bố, cực kỳ xa hoa.
Trong động phòng, Miêu Nghị giơ tay chặn lại thứ được đưa tới, hắn lười rắc rối trực tiếp giật khăn đỏ che đầu Hồng Trần xuống.
Hồng Trần đầu đội phượng quan ngước nhìn Miêu Nghị, bất đắc dĩ cười, đứng dậy.
Hai người nhận ly rượu đưa đến, Miêu Nghị nhìn kỹ Hồng Trần. Mắt ngọc mày ngài, da như ngọc, mắt sáng trong, mũi ngọc môi son, hôm nay tăng mấy phần sặc sỡ nhưng khó giấu nét quốc sắc thiên hương. Miêu Nghị nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp nữ nhân này.
Miêu Nghị thầm nghĩ tuy rắc rối thật nhưng dường như không phải việc xấu, nạp người xinh đẹp như vậy làm thiếp khiến hắn hơi đắc ý.
Thấy Miêu Nghị nhìn mình chằm chằm, Hồng Trần khẽ thở dài:
- Đâu phải chưa từng gặp, sớm xong lễ đi, còn ba nhà khác đang chờ.
Miêu Nghị cười cười, làm theo lệ cùng nàng vai kề vai uống rượu giao bôi.
Hồng Trần đặt ly rượu xuống, nửa ngồi xổm hành lễ:
- Phu quân.
Miêu Nghị nghe mà lòng lâng lâng, trước kia chưa từng nghĩ nữ nhân này sẽ kêu hai chữ đó với mình.
Miêu Nghị chắp tay chào:
- Phu nhân!
Đối phương chỉ có đêm nay là có tư cách làm 'Phu nhân', qua đêm nay nên gọi nàng là 'Như phu nhân'.
Miêu Nghị dìu Hồng Trần ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn hai người theo gả, nhíu mày hỏi:
- Tại sao là hai người theo gả? Các người chẳng phải là thiếp thân thị nữ bên cạnh Mục Phàm Quân sao? Mục Phàm Quân làm cái quỷ gì?
Tử Vân, Tử Hoa nhìn nhau, nghẹn họng. Họ không ngờ Miêu Nghị hỏi như thế, không biết trả lời thế nào.
Hồng Trần nói đỡ:
- Là ta chọn.
Miêu Nghị nhướng mày:
- À.
Có vài việc mọi người ngầm hiểu.
Miêu Nghị đến bên cạnh hai nữ nhân, tay nâng cằm Tử Vân hỏi:
- Nha đầu theo gả thì ta có quyền thu vào phòng, các nàng hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Hai nữ nhân nghe ra trong giọng nói của Miêu Nghị tràn đầy gây sự, vội trả lời:
- Từ hôm nay trở đi tỳ nữ là người của cô gia!
Miêu Nghị thả tay ra, quay đầu nói với Hồng Trần:
- Còn phải qua ba nhà, ủy khuất nàng.
Hồng Trần gật đầu.