Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc gần đi hắn nói với Hùng Uy:

- Túc Tinh Cung đã lâu chưa xây xong, sẽ thông tri các ngươi.

Tiễn bốn người, thấy Miêu Nghị cười như ăn trộm, Vân Tri Thu bắt lấy bốn chiếc nhẫn trữ vật trong tay hắn sau đó xem xét, nàng hít khí lạnh, dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn Miêu Nghị, mấy huynh đệ xôi thịt lợi ích còn tặng lễ vật như thế, đây không phải số lượng nhỏ, vừa tặng chính là bốn vạn tiên hạnh, trong tay gia hỏa này có bao nhiêu?

Này làm cho nàng rất sầu lo, kéo Miêu Nghị đến yên lặng ra, lóe lên trong lòng bàn tay bốn miếng nhẫn trữ vật,

- Ngưu Nhị, ngươi trung thực nói cho ta biết, các ngươi lấy thứ này từ nơi nào?

- Ha ha, ngươi thu lấy đi, đều cho ngươi.

Miêu Nghị qua loa một câu, xoay người rời đi, việc này không tiện nói cho nàng biết, chủ yếu sợ nàng lo lắng, dù sao nàng là cháu gái Ma Thánh Vân Ngạo Thiên.

Với địa vị của hắn hôm nay, giữa phu thê là một chuyện, thiên hạ khác là một chuyện, hắn đã bất mãn khi bị sáu thánh áp chế, nếu có thực lực nhất định sẽ sinh ra dã tâm, phản kháng là chuyện tất nhiên, không có khả năng bị người ta bóp cổ áp chế. Hắn như thế, tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải cũng như thế, có nhiều thứ song phương lòng dạ biết rõ, cho nên song phương mới có thể hợp tác.

Vân Tri Thu kéo tay hắn lại, nói:

- Ngưu Nhị, thứ này có thể thay đổi thăng bằng thực lực của giới tu hành, tứ phương túc chủ chính là bá chủ thiên hạ năm xưa. Một khi thực lực của bọn họ trở lại thời điểm mạnh nhất, thiên hạ nhất định rung chuyển, nhất định máu chảy thành sông, bọn họ sẽ không bỏ qua Vân gia.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn nàng, nhìn một lát mới nói:

- Phu nhân, ngươi nên nghiêm túc trả lời vấn đề của ta!

Vân Tri Thu gật đầu nói:

- Ngươi nói, chỉ cần phu quân muốn biết, thiếp thân sẽ nói hết.

Miêu Nghị xoay người lại, hắn nhìn nàng và nói từng chữ:

- Nếu có một ngày, ta và Vân gia đến tình trạng ngươi chết ta sống, ngươi đứng bên ta hay đứng bên Vân gia?

Vân Tri Thu đối mặt với hắn, nhìn ánh mắt bình tĩnh mà xa lạ, kiên quyết, kiên định, đây mới là gương mặt thật của hắn.



- Kỳ thật những lời của tam cô nói trước khi đi đã là câu trả lời.

Vân Tri Thu thở dài.

Miêu Nghị nhíu mày, hắn nhớ lại lời Vân Hà lúc trước, tại sao lại là câu trả lời.

- Ta không rõ.

Vân Tri Thu cầm tay hắn, nói:

- Tam Cô nói rất rõ ràng, Vân gia là Vân gia, Miêu gia là Miêu gia. Từ xưa đến nay lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó, ta gả vào Miêu gia chính là người Miêu gia. Gia gia bảo tam cô mang đồ cưới đến thái độ cũng rất rõ ràng, tài nguyên Vân gia sẽ không dễ dàng cho ta, tất cả cần chúng ta cố gắng. Nếu quả thật có một ngày ngươi đối lập với Vân gia, ta không do dự và kiên định đứng về phía ngươi, bởi vì ta cần bảo hộ con cháu của ta, nếu như Vân gia vì giữ gìn thống trị mà tổn hại lợi ích của ta, hoặc sát hại con cháu ta, không cần ngươi đối nghịch với Vân gia, ta là người đầu tiên đứng ra đối kháng với Vân gia, ta không có khả năng trơ mắt xem con cháu của mình chết trong tay Vân gia.

- Cho nên Ngưu Nhị ngươi nên làm rõ một điểm, ta đã gả cho ngươi, ta hiện tại đầu tiên là người Miêu gia, tiếp theo mới là người Vân gia. Ngươi cũng nên hiểu rõ, chúng ta là chúng ta, ta cũng sẽ không bỏ mặc người khác uy hiếp Vân gia, ít nhất trước mắt mà nói, mặc kệ ngươi có nguyện ý thừa nhận hay không, Vân gia tồn tại chính là sự bảo hộ cho chúng ta. Kỳ thật ta cũng chờ mong Miêu gia cường đại hơn Vân gia, nhưng tuyệt không hi vọng có những người khác cường đại hơn Vân gia, ít nhất mặc kệ Miêu gia có mạnh thế nào, chỉ cần có ta tồn tại, ta sẽ bảo vệ Vân gia, nhưng ta cũng không hạ thủ lưu tình với Vân gia, đây chính là suy nghĩ chân thật của ta, tuyệt đối không lừa gạt phu quân.

Nghe nàng trả lời thuyết phục, Miêu Nghị rất hài lòng, rốt cuộc khổ tâm hắn cực lực che dấu cũng biến mất, hắn ôm nàng và ngực và hôn lên trán, nói:

- Có lời này của ngươi, sau này có sơ suất gì ta cũng nhận, về sau ta không dấu diếm ngươi việc gì.

Sau khi thả nàng ra, hắn lấy ra hai tinh tệ, một đỏ và một tím, hắn đặt vào tay nàng.

- Nhìn thấy không?

Ánh mắt Vân Tri Thu kinh nghi bất định, thứ này ngoại hình giống tinh tệ như đúc, chỉ là màu sắc... Nàng cẩn thận kiểm tra một lúc, xác nhận màu sắc không phải nhuộm lên.

- Chẳng lẽ là tinh tệ?

Miêu Nghị gật đầu, nói:

- Trên kim tinh còn có tử tinh, mà trên tử tinh là hồng tinh, chỉ là Tiểu Thế Giới không có mà thôi.

Vân Tri Thu cả kinh nói:



- Đây chẳng lẽ là thứ đến từ Đại Thế Giới?

Miêu Nghị nói:

- Những tiên hạnh kia cũng đến từ Đại Thế Giới, vì thực hiện ước hẹn ngàn năm của chúng ta, ta mạo hiểm đi qua Đại Thế Giới, sau đó mang theo tứ phương túc chủ cùng đi, những tiên hạnh này là chúng ta đoạt được, vì đoạt tiên hạnh, suýt nữa chúng ta bị nhốt tại Đại Thế Giới.

- Ngươi đi qua Đại Thế Giới?

Vân Tri Thu khó tin nói:

- Điều này sao có thể?

Miêu Nghị chỉ vào đồ vật trên tay nàng, nói:

- Đây còn không phải chứng minh tốt nhất hay sao? Nếu như không có đồ vật đủ hấp dẫn tứ phương túc chủ, bọn chúng dựa vào cái gì lúc ta đoạt ngươi lại ra mặt đối kháng Vô Lượng Thiên? Còn nhớ rõ lần ta tặng bàn trang điểm cho ngươi không? Trên đường ta đi Lưu Vân Sa Hải gặp phải Vu Hành Giả, vừa gặp hắn tìm được U Minh Long Thuyền, ta có ước định với hắn, về sau hắn mang ta đi Đại Thế Giới một chuyến...

Hắn kể đại khái lúc Đại Thế Giới phát hiện hạnh viên và dẫn tứ phương túc chủ đi Đại Thế Giới cướp bóc.

Vân Tri Thu giật mình cảm động, cảm động nam nhân này vì thực hiện ước hẹn ngàn năm với mình quả thực không từ thủ đoạn, bất kể sinh tử bất kể trả giá thế nào, nghe tới lúc bị nhốt trong tiên hạnh viên liền hãi hùng khiếp vía, nàng ôm chặt lấy hắn, kinh hồn chưa định nói:

- Ngưu Nhị, trên người của ngươi còn bao nhiêu bí mật?

- Bí mật quá nhiều, thí dụ như ta có một cửa hàng trên con đường phồn hoa nhất Đại Thế Giới, cửa hàng đó có hai thành cổ phần là của ta, đó là đường lui ta lưu lại, vạn nhất Tiểu Thế Giới lăn lộn không nổi, chúng ta sẽ đi Đại Thế Giới. Ngươi không biết thiên phố phồn hoa bao nhiêu, tại đó có đồ vật ngươi không thể tưởng tượng nổi, không có đồ vật ngươi mua không được, Lưu Vân Sa Hải không xứng xách giày cho nơi đó, ngươi cũng không biết ta buôn bán náo nhiệt bao nhiêu.

Nói đến chỗ đắc ý, Miêu Nghị cười ha hả.

Vân Tri Thu vô cùng hướng về, nằm mơ cũng không nghĩ tới địa phương sáu thánh tha thiết ước mơ thì nam nhân mình đã đến.

- Ngưu Nhị, có cơ hội mang ta đi Đại Thế Giới nhìn xem.

Miêu Nghị vuốt ve lưng nàng, nói:

- Đây là tự nhiên, tạm thời không làm được, chúng ta vừa đoạt đồ vật của Thiên đình, chỉ sợ là thời điểm bị tra xét nghiêm khắc, cứ tránh đầu sóng ngọn gió nói sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK