Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự nhiên Trần Phi biết kết quả kế tiếp của những thị nữ này sẽ thế nào, vì muốn chọc giận viện binh phía sau, cuối cùng nhất định phải hạ sát thủ, mang đi là không thể nào.

Hai người này là thị nữ Miêu Nghị, là tâm phúc của Miêu Nghị, cũng là người bên gối của hắn. Trần Phi thiếu Miêu Nghị một món nợ nhân tình, người ta cứu thân nhân duy nhất của y, lúc này dưới tình huống có năng lực, tự nhiên y phải bảo vệ hai nàng để báo đền đại ân Miêu Nghị trước đây.

Y bèn bước ra một bước, chắn trước người Thiên nhi và Tuyết nhi sợ hết hồn hết vía, chắp tay cười nói với Viên Chính Côn:

- Hai người này là thị nữ của ta, mong rằng Viên động chủ giơ cao đánh khẽ!

Mặc dù hôm nay Viên Chính Côn đã không phải là động chủ nữa, bất quá y vẫn xưng hô như vậy, cầu xin người tự nhiên phải có dáng vẻ cầu xin.

Hai miếng thịt béo lên tới miệng lại không ăn được, Viên Chính Côn thầm mắng xui xẻo.

Không có cách nào, chính chủ người ta đang ở chỗ này, cũng không thể nào trước mặt mọi người giành lại nữ nhân của thuộc hạ, y còn chưa tới nỗi bị sắc tâm che mờ lý trí như vậy. Hiện tại chính là lúc phải lo đại sự, nếu nội bộ tranh chấp sẽ làm hỏng chuyện. Chỉ là nữ nhân mà thôi, chờ sau khi ngóc đầu dậy không sợ không có.

Viên Chính Côn cười ha hả nói:

- Không nghĩ tới Trần huynh đệ còn là một kẻ đa tình, hai người này đã qua tay Đông Lai động chủ, ngươi còn có hứng thú thu về ư?

Trần Phi cười khổ lắc đầu nói:

- Năm đó bỏ mặc hai người bọn họ chạy mất, là ta có lỗi với các nàng, muốn trách chỉ có thể trách Trần mỗ, kính xin Viên động chủ cho thuộc hạ chút thể diện.

Mặc dù y không phải là thủ hạ của Viên Chính Côn, chỉ là vâng mệnh tạm thời nghe theo Viên Chính Côn điều khiển, nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn, tự xưng thuộc hạ.

Viên Chính Côn cười nói:

- Nếu Trần huynh đệ mở miệng, dĩ nhiên là có thể. Bất quá Trần huynh đệ cần phải hiểu rõ lúc này là thời kỳ khác thường, phải lấy đại sự làm trọng, nếu để cho Mạnh động chủ thấy ngươi mang theo hai nữ nhân chạy tới chạy lui, sợ là sẽ mất hứng giáng tội ngươi!

- Đa tạ Viên động chủ nhắc nhở, thuộc hạ sẽ an trí thỏa đáng, tuyệt đối không làm lỡ chuyện.

- Cũng được, lời nên nói ta đã nói rồi, ngươi liệu đó mà làm.

Viên Chính Côn phất phất tay, bỏ qua hai nha đầu.

- Tạ Viên động chủ thành toàn!

Trần Phi chắp tay cảm tạ.



- Trước sau gì cũng lãng phí hết, đại chiến sắp tới, không bằng hưởng dụng trước một phen, buông lỏng một chút.

Viên Chính Côn nghiêng đầu nhìn về phía đám thị nữ, chọn hai tên khác nhan sắc chỉ kém hai nàng kia một chút, nhảy xuống long câu, đi thẳng tới dang hai cánh tay kéo hai thị nữ đến trước người, mỗi cánh tay bế một người, không để ý hai thị nữ giãy giụa, quay đầu nhìn Trần Phi cười nói:

- Trần huynh đệ, chuyện dò xét địch tình cũng đừng để sơ sót.

- Sẽ không phụ kỳ vọng của động chủ.

Trần Phi ôm quyền lĩnh mệnh.

Viên Chính Côn cười ha hả xoay người đi, mang hai tên thị nữ chạy thẳng tới Đông Lai đại điện.

Những người khác thấy lão Đại đã chọn xong rồi, còn dư lại dĩ nhiên là của bọn họ.

Lão Đại đã dẫn đầu rồi mọi người cũng không cần cố kỵ, nhất thời ào lên một lượt đoạt lấy tất cả số thị nữ còn lại, mạnh ai nấy tìm chỗ hoan lạc giữa ban ngày.

Bọn thị nữ bị lôi đi đồng thanh khóc kêu về phía này:

- Đại cô cô, tiểu cô cô, cứu chúng ta...

Thiên nhi và Tuyết nhi nghe vậy không đành lòng, không nhịn được tiến lên một bước, Trần Phi lại đưa tay ngăn cản hai người bọn họ, nhìn hai người khẽ lắc đầu, âm thầm truyền âm nói:

- Các ngươi không bảo vệ được các nàng, ta cứu hai người các ngươi đã coi như là miễn cưỡng, đừng làm liên lụy cả bản thân mình trong đó.

Thanh âm xé rách y phục, thanh âm nữ nhân gào thét thê thảm từ các dãy phòng phía sau đại điện truyền tới.

Gò má bị tát ra sưng đỏ, Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời lệ rơi đầy mặt khóc lóc một hồi, nhưng cũng không thể ra sức, biết Trần Phi nói không sai, hai người không cứu được các nàng.

- Nam nhân không có tên nào tốt cả!

Tôn Kiều Kiều bên cạnh phun một bãi nước bọt, nàng cũng là nữ tử, đương nhiên thông cảm cho thân phận nữ tử với nhau, chẳng những không cảm thấy hứng thú với chuyện này mà còn tỏ vẻ khinh miệt.

Trần Phi xoay người nhìn ba tên thám tử Mạnh Nghĩa Đức phái cho mình gật đầu một cái. Bọn họ còn phải đi thăm dò địch tình, không rảnh ở lại đây hưởng lạc.

Mấy người tung mình lên lưng long câu, Trần Phi ngồi trên long câu đưa tay kéo Thiên nhi và Tuyết nhi lên ngồi chung với mình, bốn con long câu lập tức cất vó chạy như bay.



Ra khỏi dãy núi chỗ ở Đông Lai động, Trần Phi quen thuộc địa hình một dãy này bèn bảo ba người kia đi tới phương hướng Trấn Hải sơn có khả năng tới đây nhất mai phục canh chừng.

Sau khi ba người kia đi rồi, Trần Phi quay đầu lại hỏi:

- Ta không thể mang theo hai người các ngươi chạy Đông chạy Tây, các ngươi có biết chỗ ẩn thân nào thích hợp chăng?

Hai nha đầu chỉ một địa phương, là động quật xưởng thuyền bên bờ biển mà năm đó Miêu đại động chủ cho người kiến tạo thuyền.

Trần Phi lập tức chạy nhanh một mạch tới bờ biển.

Sau khi đưa hai nàng vào trong xưởng thuyền bên trong động quật, nhìn xung quanh không gian rộng lớn một vòng, Trần Phi cũng có vẻ kinh ngạc hỏi:

- Miêu huynh đệ kiến tạo xưởng thuyền này làm gì?

Hai nha đầu lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Thật ra các nàng cho rằng sở dĩ động chủ kiến tạo xưởng thuyền này vì chế tạo thuyền chạy ra hải đảo kia tu hành, nhưng bọn họ muốn giữ bí mật cho động chủ nên không chịu nói.

Hai nha đầu ở trước mặt Trần Phi vẫn còn quá ngây thơ, Trần Phi nhìn thấu hai người không nói thật, bất quá cũng không truy cứu, chỉ là nhắc nhở:

- Khoảng thời gian này bên ngoài chính là thời điểm loạn lạc, tốt nhất hai người các ngươi ở chỗ này tránh né một thời gian. Nếu không lại bị những người khác bắt gặp, ta không thể nào kịp thời xuất hiện bên người các ngươi cứu một lần nữa. Ta thấy các ngươi tựa hồ đã bước chân vào ngưỡng cửa tu hành, nói vậy sống ở chỗ này bảo đảm cuộc sống của mình cũng không có vấn đề gì.

Hai nha đầu gò má bị tát còn sưng đỏ cùng nhau yêu kiều thi lễ, nghẹn ngào nức nở:

- Tạ ân Trần tiên sinh cứu mạng.

- Các ngươi hãy tự lo cho mình!

Trần Phi không nói thêm gì nữa, y còn có chuyện phải làm, cứu hai nha đầu đã coi như là xuất thủ ngoại lệ, sẽ không vì hai nha đầu làm trễ nãi chính sự của mình, vừa dứt câu lập tức xoay người rời đi, hôm nay y cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi

Chờ Trần Phi đi rồi, nhìn xưởng thuyền tối om một mảnh, hai nha đầu ôm lấy nhau cùng khóc rống:

- Động chủ... Động chủ... Ngươi đang ở đâu...

Trong mắt hai nàng, động chủ của mình vô cùng ghê gớm, nếu có động chủ ở nhà, chắc chắn mọi người sẽ không bị ức hiếp như vậy…

Không thấy thuyền ở đây nữa, hai người suy đoán động chủ lại đi thuyền ra biển rồi, bèn quyết định sẽ trốn ở chỗ này chờ động chủ trở lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK