Miêu Nghị hỏi lời này có vẻ hay, vẻ mặt Chu Hoàn cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn, Thiên nhi và Tuyết nhi cúi đầu không nói. Các nàng cảm thấy mình đã phụ kỳ vọng của chủ nhân, thế nhưng trong nhất thời nửa khắc cũng không thể nào nói cho rõ ràng chuyện xảy ra trong mười năm qua.
Hiện tại cũng không biết tình huống thế nào, Miêu Nghị cũng không tiện nói nhiều, đám người chủ động tránh ra, hắn đi tới trước mặt Dương Khánh chắp tay nói:
- Phủ chủ, vốn thuộc hạ định thiết yến khoản đãi phủ chủ và Phàn Chấp Sự ở Đông Lai động, thế nhưng động chủ Đông Lai động đổi người khác, thuộc hạ không hiểu rõ năng lực của y, sợ chậm trễ phủ chủ và Phàn Chấp Sự. Nếu như phủ chủ và Phàn Chấp Sự không trách tội, điều kiện Trấn Hải sơn tốt hơn ở chỗ này, trước khi trời tối còn có thể chạy tới Trấn Hải sơn thiết yến, không biết ý phủ chủ và Phàn Chấp Sự như thế nào?
Lời này thật đúng là không khách sáo chút nào, giống như một cái tát tai giáng thẳng vào mặt Lưu Hưng Công, rõ ràng là đang nói ta không chấp nhận tên động chủ ngươi!
Dương Khánh phát giác Miêu Nghị có vẻ đang thử dò xét thái độ của mình, mỉm cười nói:
- Ngươi là sơn chủ Trấn Hải sơn, dĩ nhiên chúng ta nghe theo ngươi an bài.
Phàn Tử Trường cũng cười hắc hắc nói:
- Khách tùy theo chủ!
Miêu Nghị quay đầu lại, ánh mắt quét qua mọi người, quả quyết hạ lệnh:
- Trở về Trấn Hải sơn!
Trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Động chủ Đông Lai động Lưu Hưng Công đang tươi cười chợt sa sầm nét mặt. Miêu Nghị vừa bước lên bờ, y đã sai người trở về trước chuẩn bị tiệc rượu tiếp đãi, hiện tại hiển nhiên không cần nữa.
Nhân mã nhốn nháo trên bến thuyền, chỉ chốc lát sau đã đi hết.
Trên trăm kỵ sĩ chạy một mạch trên quan đạo, Dương Khánh, Phàn Tử Trường, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ở phía trước, Miêu Nghị ở phía sau.
Hắn muốn trở về Trấn Hải sơn, cũng không phải là chỉ muốn đánh vào mặt động chủ Đông Lai động Lưu Hưng Công, mà là phát giác có chuyện gì không đúng, thế nhưng tạm thời lại không biết tình huống. Vì vậy nên không tiện tùy tiện xử trí, vạn nhất gây ra hiểu lầm không tốt.
Có quãng đường dài như vậy, Miêu Nghị bèn tranh thủ hỏi thăm Thiên nhi và Tuyết nhi chuyện đã xảy ra ở Trấn Hải sơn mười năm qua.
Tóm lại trải qua đoạn đường này, sắc mặt của Miêu Nghị dần dần trầm xuống, đợi đến trời tối đến Trấn Hải sơn, hắn đã rõ ràng đại khái tình huống. Người của ba đại phái lấy Chu Hoàn cầm đầu thừa dịp mình không có ở đây đã tạo phản, khiến cho Thiên nhi, Tuyết nhi không còn thực quyền chỉ huy Trấn Hải sơn, lại còn làm ra giao dịch thối tha với tên mập Trầm Phong Hoa kia, muốn đưa Thiên nhi, Tuyết nhi cho Trầm Phong Hoa lăng nhục.
Mà Trầm Phong Hoa kia mỗi lần tới Trấn Hải sơn lại ngủ trong phủ sơn chủ của mình, bắt hai nữ nhân của mình bồi rượu.
Không nhắc tới Miêu Nghị cũng quên bẵng tên Trầm Phong Hoa này. Lần này coi như đã khắc sâu ấn tượng, khắc sâu đến thiếu chút nữa nổ tung phổi vì tức tối.
Nhân mã đến nơi, nhìn bề ngoài Miêu Nghị bình tĩnh, đối với bọn Chu Hoàn cũng không có gì khác thường, lệnh ba người chiêu đãi đám khách quý Dương Khánh, còn mình trở lại phủ cách biệt đã lâu.
Trở lại bên trong phòng khách ngồi xuống, Thiên nhi thử hỏi:
- Đại nhân bôn ba đường dài, có muốn tắm rửa hay không?
- Không vội.
Miêu Nghị lắc đầu một cái, nhìn về phía hai nàng cười nói:
- Ta không có ở đây những năm qua, uất ức cho các nàng rồi.
Hai nàng cảm thấy mũi cay cay, song song xách quần quỳ xuống:
- Là bọn tỳ tử đã phụ kỳ vọng của chủ nhân.
- Không trách các nàng được, các nàng danh không chính ngôn không thuận cũng khó xử. Ta trở về rồi sẽ tự xử lý, các nàng cũng không cần lo lắng.
Miêu Nghị đưa tay đỡ hai người dậy trấn an một phen, chợt lấy ra từng miếng ngọc điệp, viết pháp chỉ giao cho hai người:
- Lập tức phát xuống các động, điều tập đệ tử Lam Ngọc môn các động tới Trấn Hải sơn gặp ta.
- Dạ!
Hai người lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau mười con linh thứu bay khỏi Trấn Hải sơn, biến mất trong bóng đêm.
Không đợi quá lâu, Diêm Tu báo lại:
- Tiệc rượu đã chuẩn bị xong.
Ngay sau đó Miêu Nghị đứng dậy, Thiên nhi, Tuyết nhi đi theo phía sau hắn đến chỗ Dương Khánh nghỉ ngơi, đích thân đi mời Dương Khánh dự tiệc, đây là lễ phép phải có.
Trên đường, Dương Khánh đi cùng Miêu Nghị, đi trên thềm đá đường núi cười nói:
- Miêu Nghị, có tin tức tốt này phải nói cho ngươi, lần này ngươi sẽ lên chức, nghe nói cung chủ coi trọng, muốn điều ngươi đi nơi khác nhận chức phủ chủ, thật là đáng mừng! Bản tọa ở vào tuổi ngươi, ngay cả động chủ cũng chưa làm được!
Cung chủ??? Miêu Nghị nghĩ thầm chuyện này có quan hệ gì với cung chủ, ta thăng lên phủ chủ là nhờ liều mạng ở Tinh Tú Hải, nhờ cung chủ coi trọng cái rắm…
Hắn không biết Dương Khánh hiểu biết có hạn, ngay cả Lục Thánh phái người tham dự Kham Loạn hội cũng không biết, mà lần Kham Loạn hội này cũng thật sự hơi rối loạn, nên không để cho tin tức khuếch tán khắp nơi. Dương Khánh cũng không biết người còn sống trở về có thể tùy ý chọn lựa địa phương nhận chức phủ chủ, chỉ cho là nhờ cung chủ coi trọng Miêu Nghị.
Bất quá Miêu Nghị vẫn khách sáo nói:
- Nhờ phủ chủ chiếu cố những năm qua, Miêu Nghị ghi nhớ trong lòng!
Dương Khánh sao không nghe ra đây là lời khách sáo, cười ha hả nói:
- Điện chủ đã truyền chỉ cho bản tọa, chờ sau khi ngươi tiến hành bàn giao Trấn Hải sơn xong, lệnh cho ngươi đi Trấn Ất điện, điện chủ muốn gặp ngươi.
Hoắc Lăng Tiêu còn có ý muốn gặp ta ư!? Miêu Nghị vâng dạ, nhưng lại trầm ngâm nói:
- Thuộc hạ rời đi Trấn Hải sơn nhiều năm, không quá quen thuộc đối với tình huống Trấn Hải sơn hôm nay, bàn giao sợ là phải tốn nhiều thời gian chút.
Thăng quan cũng không vui sao?! Trong lòng Dương Khánh đã biết rõ ràng đối phương muốn làm gì, liếc Miêu Nghị một cái, cười khổ trong lòng, cũng biết tiểu tử này sẽ không chịu bỏ qua, ngoài mặt lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ để Thanh Cúc ở chỗ này, ngươi cứ bàn giao mọi chuyện cho nàng là được, đến lúc đó tự ta sẽ phái người tới đón.
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ:
- Sau khi bàn giao Trấn Hải sơn xong xuôi, thuộc hạ lại đi Nam Tuyên phủ từ giã phủ chủ.
Dương Khánh nghĩ thầm ngươi đừng đem phiền phức tới cho ta, đi sớm lúc nào hay lúc ấy, lập tức cười nói:
- Cần gì chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, giữa hai ta cũng không cần khách sáo, huống chi không phải bây giờ đã gặp mặt sao, đến lúc đó ngươi cứ đi thẳng tới Trấn Ất điện.
Tiệc rượu được bày ở đại điện Trấn Hải sơn, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt, thoạt nhìn một mảnh hài hòa, tựa hồ cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng sau khi tiệc rượu kết thúc, Dương Khánh lại nói có chuyện khẩn yếu cần xử lý, muốn đi suốt đêm về Nam Tuyên phủ.
Thanh Cúc biết mình bị lưu lại bàn giao có hơi kinh ngạc, vì sao nàng không biết Nam Tuyên phủ có chuyện khẩn yếu xử lý, nên lúc tiễn hành Dương Khánh không nhịn được truyền âm hỏi thăm.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn, Thiên nhi và Tuyết nhi cúi đầu không nói. Các nàng cảm thấy mình đã phụ kỳ vọng của chủ nhân, thế nhưng trong nhất thời nửa khắc cũng không thể nào nói cho rõ ràng chuyện xảy ra trong mười năm qua.
Hiện tại cũng không biết tình huống thế nào, Miêu Nghị cũng không tiện nói nhiều, đám người chủ động tránh ra, hắn đi tới trước mặt Dương Khánh chắp tay nói:
- Phủ chủ, vốn thuộc hạ định thiết yến khoản đãi phủ chủ và Phàn Chấp Sự ở Đông Lai động, thế nhưng động chủ Đông Lai động đổi người khác, thuộc hạ không hiểu rõ năng lực của y, sợ chậm trễ phủ chủ và Phàn Chấp Sự. Nếu như phủ chủ và Phàn Chấp Sự không trách tội, điều kiện Trấn Hải sơn tốt hơn ở chỗ này, trước khi trời tối còn có thể chạy tới Trấn Hải sơn thiết yến, không biết ý phủ chủ và Phàn Chấp Sự như thế nào?
Lời này thật đúng là không khách sáo chút nào, giống như một cái tát tai giáng thẳng vào mặt Lưu Hưng Công, rõ ràng là đang nói ta không chấp nhận tên động chủ ngươi!
Dương Khánh phát giác Miêu Nghị có vẻ đang thử dò xét thái độ của mình, mỉm cười nói:
- Ngươi là sơn chủ Trấn Hải sơn, dĩ nhiên chúng ta nghe theo ngươi an bài.
Phàn Tử Trường cũng cười hắc hắc nói:
- Khách tùy theo chủ!
Miêu Nghị quay đầu lại, ánh mắt quét qua mọi người, quả quyết hạ lệnh:
- Trở về Trấn Hải sơn!
Trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Động chủ Đông Lai động Lưu Hưng Công đang tươi cười chợt sa sầm nét mặt. Miêu Nghị vừa bước lên bờ, y đã sai người trở về trước chuẩn bị tiệc rượu tiếp đãi, hiện tại hiển nhiên không cần nữa.
Nhân mã nhốn nháo trên bến thuyền, chỉ chốc lát sau đã đi hết.
Trên trăm kỵ sĩ chạy một mạch trên quan đạo, Dương Khánh, Phàn Tử Trường, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ở phía trước, Miêu Nghị ở phía sau.
Hắn muốn trở về Trấn Hải sơn, cũng không phải là chỉ muốn đánh vào mặt động chủ Đông Lai động Lưu Hưng Công, mà là phát giác có chuyện gì không đúng, thế nhưng tạm thời lại không biết tình huống. Vì vậy nên không tiện tùy tiện xử trí, vạn nhất gây ra hiểu lầm không tốt.
Có quãng đường dài như vậy, Miêu Nghị bèn tranh thủ hỏi thăm Thiên nhi và Tuyết nhi chuyện đã xảy ra ở Trấn Hải sơn mười năm qua.
Tóm lại trải qua đoạn đường này, sắc mặt của Miêu Nghị dần dần trầm xuống, đợi đến trời tối đến Trấn Hải sơn, hắn đã rõ ràng đại khái tình huống. Người của ba đại phái lấy Chu Hoàn cầm đầu thừa dịp mình không có ở đây đã tạo phản, khiến cho Thiên nhi, Tuyết nhi không còn thực quyền chỉ huy Trấn Hải sơn, lại còn làm ra giao dịch thối tha với tên mập Trầm Phong Hoa kia, muốn đưa Thiên nhi, Tuyết nhi cho Trầm Phong Hoa lăng nhục.
Mà Trầm Phong Hoa kia mỗi lần tới Trấn Hải sơn lại ngủ trong phủ sơn chủ của mình, bắt hai nữ nhân của mình bồi rượu.
Không nhắc tới Miêu Nghị cũng quên bẵng tên Trầm Phong Hoa này. Lần này coi như đã khắc sâu ấn tượng, khắc sâu đến thiếu chút nữa nổ tung phổi vì tức tối.
Nhân mã đến nơi, nhìn bề ngoài Miêu Nghị bình tĩnh, đối với bọn Chu Hoàn cũng không có gì khác thường, lệnh ba người chiêu đãi đám khách quý Dương Khánh, còn mình trở lại phủ cách biệt đã lâu.
Trở lại bên trong phòng khách ngồi xuống, Thiên nhi thử hỏi:
- Đại nhân bôn ba đường dài, có muốn tắm rửa hay không?
- Không vội.
Miêu Nghị lắc đầu một cái, nhìn về phía hai nàng cười nói:
- Ta không có ở đây những năm qua, uất ức cho các nàng rồi.
Hai nàng cảm thấy mũi cay cay, song song xách quần quỳ xuống:
- Là bọn tỳ tử đã phụ kỳ vọng của chủ nhân.
- Không trách các nàng được, các nàng danh không chính ngôn không thuận cũng khó xử. Ta trở về rồi sẽ tự xử lý, các nàng cũng không cần lo lắng.
Miêu Nghị đưa tay đỡ hai người dậy trấn an một phen, chợt lấy ra từng miếng ngọc điệp, viết pháp chỉ giao cho hai người:
- Lập tức phát xuống các động, điều tập đệ tử Lam Ngọc môn các động tới Trấn Hải sơn gặp ta.
- Dạ!
Hai người lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau mười con linh thứu bay khỏi Trấn Hải sơn, biến mất trong bóng đêm.
Không đợi quá lâu, Diêm Tu báo lại:
- Tiệc rượu đã chuẩn bị xong.
Ngay sau đó Miêu Nghị đứng dậy, Thiên nhi, Tuyết nhi đi theo phía sau hắn đến chỗ Dương Khánh nghỉ ngơi, đích thân đi mời Dương Khánh dự tiệc, đây là lễ phép phải có.
Trên đường, Dương Khánh đi cùng Miêu Nghị, đi trên thềm đá đường núi cười nói:
- Miêu Nghị, có tin tức tốt này phải nói cho ngươi, lần này ngươi sẽ lên chức, nghe nói cung chủ coi trọng, muốn điều ngươi đi nơi khác nhận chức phủ chủ, thật là đáng mừng! Bản tọa ở vào tuổi ngươi, ngay cả động chủ cũng chưa làm được!
Cung chủ??? Miêu Nghị nghĩ thầm chuyện này có quan hệ gì với cung chủ, ta thăng lên phủ chủ là nhờ liều mạng ở Tinh Tú Hải, nhờ cung chủ coi trọng cái rắm…
Hắn không biết Dương Khánh hiểu biết có hạn, ngay cả Lục Thánh phái người tham dự Kham Loạn hội cũng không biết, mà lần Kham Loạn hội này cũng thật sự hơi rối loạn, nên không để cho tin tức khuếch tán khắp nơi. Dương Khánh cũng không biết người còn sống trở về có thể tùy ý chọn lựa địa phương nhận chức phủ chủ, chỉ cho là nhờ cung chủ coi trọng Miêu Nghị.
Bất quá Miêu Nghị vẫn khách sáo nói:
- Nhờ phủ chủ chiếu cố những năm qua, Miêu Nghị ghi nhớ trong lòng!
Dương Khánh sao không nghe ra đây là lời khách sáo, cười ha hả nói:
- Điện chủ đã truyền chỉ cho bản tọa, chờ sau khi ngươi tiến hành bàn giao Trấn Hải sơn xong, lệnh cho ngươi đi Trấn Ất điện, điện chủ muốn gặp ngươi.
Hoắc Lăng Tiêu còn có ý muốn gặp ta ư!? Miêu Nghị vâng dạ, nhưng lại trầm ngâm nói:
- Thuộc hạ rời đi Trấn Hải sơn nhiều năm, không quá quen thuộc đối với tình huống Trấn Hải sơn hôm nay, bàn giao sợ là phải tốn nhiều thời gian chút.
Thăng quan cũng không vui sao?! Trong lòng Dương Khánh đã biết rõ ràng đối phương muốn làm gì, liếc Miêu Nghị một cái, cười khổ trong lòng, cũng biết tiểu tử này sẽ không chịu bỏ qua, ngoài mặt lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ để Thanh Cúc ở chỗ này, ngươi cứ bàn giao mọi chuyện cho nàng là được, đến lúc đó tự ta sẽ phái người tới đón.
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ:
- Sau khi bàn giao Trấn Hải sơn xong xuôi, thuộc hạ lại đi Nam Tuyên phủ từ giã phủ chủ.
Dương Khánh nghĩ thầm ngươi đừng đem phiền phức tới cho ta, đi sớm lúc nào hay lúc ấy, lập tức cười nói:
- Cần gì chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, giữa hai ta cũng không cần khách sáo, huống chi không phải bây giờ đã gặp mặt sao, đến lúc đó ngươi cứ đi thẳng tới Trấn Ất điện.
Tiệc rượu được bày ở đại điện Trấn Hải sơn, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt, thoạt nhìn một mảnh hài hòa, tựa hồ cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng sau khi tiệc rượu kết thúc, Dương Khánh lại nói có chuyện khẩn yếu cần xử lý, muốn đi suốt đêm về Nam Tuyên phủ.
Thanh Cúc biết mình bị lưu lại bàn giao có hơi kinh ngạc, vì sao nàng không biết Nam Tuyên phủ có chuyện khẩn yếu xử lý, nên lúc tiễn hành Dương Khánh không nhịn được truyền âm hỏi thăm.