Sau khi lui tới đối phó nhân tình một vòng, sắc trời đã tối, ba người Miêu Nghị lên đường đi suốt đêm rời Trấn Quý điện. Dọc trên đường đi ba người lục tục chia tay đường ai nấy đi, mạnh ai nấy dẫn người chạy tới lãnh địa của mình...
-----------
Ở một nơi xa xôi, màn đêm đen vừa buông xuống mưa cũng lập tức rơi như trút. Một người cỡi long câu cấp tốc tung vó ở trên đường bùn lầy, một nữ tử lẻ loi trơ trọi đang đi đường suốt đêm.
Bôn ba dường dài như vậy, lại là một nữ tử một mình có hơi nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp phải người có mưu đồ bất chính. Vì đối phó phòng ngừa bất trắc vạn nhất, vì tiết kiệm tiêu hao pháp lực, nữ tử kia không thi pháp dùng pháp lực chống đỡ, cho nên toàn thân bị mưa làm ướt như chuột lột, không ngừng giơ tay lên lau mặt giữa đêm mưa kéo dài.
Người này không ai xa lạ, chính là Văn Phương phân hội Nam Tuyên phủ thương hội Tiên Quốc. Đích đến của chuyến đi này không phải là chỗ nào khác, chính là Thủy Vân phủ mà Miêu Nghị nhậm chức, nàng cũng phải đi Thủy Vân phủ nhậm chức.
Nhờ vào mấy mối làm ăn lớn của bọn Miêu Nghị ở Nam Tuyên phủ, không chút nghi ngờ nàng đã trở thành người có lực cạnh tranh cho chức chưởng quỹ phân hội Nam Tuyên thành
Thế nhưng nghe nói Miêu Nghị bất ngờ chạy đi Thủy Vân phủ thật xa nhậm chức, Văn Phương có thể nói là vô cùng kinh ngạc. Nhưng vì quan hệ của nàng có hạn không đủ để được điều đi xa như vậy, vì vậy nữ nhân này lại tìm tới đồng nghiệp cạnh tranh. Chỉ cần đối phương có thể nghĩ biện pháp điều nàng đến Thủy Vân phủ, nàng bằng lòng thối lui ra không cạnh tranh vị trí chưởng quỹ.
Kết quả nàng được như nguyện, được bổ nhiệm đến Thủy Vân phủ tiếp tục làm một nhân viên bình thường.
Vừa nhận được lệnh bổ nhiệm, nữ nhân này không nói hai lời đi liền. Nàng không phải người ngu, biết rất rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ. Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đi cùng một chỗ, ba khách hàng lớn đều ở chung một chỗ, thật vất vả thành lập quan hệ há có thể để cho người khác có cơ hội đoạt mất. Cho dù là bò nàng cũng sẽ bò tới, chỉ cần tiếp tục giữ được ba khách hàng lớn kia, leo lên chức chưởng quỹ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhà nàng đến đời nàng đã không còn bối cảnh gì ở thương hội, nếu không không tới nỗi điều tới nơi này làm một nhân viên bình thường nhất còn phải vất vả như vậy, nàng tin chắc chỉ cần mình cố gắng vậy nhất định sẽ thành công.
Cho nên nàng phải chạy tới nhanh một chút, cần phải để cho kia ba vị thấy thành ý của mình. Chỉ cần mình kịp thời chạy tới xuất hiện trước mặt ba vị kia, tin tưởng bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào cũng sẽ không đánh mà tan. Cho nên đừng nói là mưa trút, cho dù là đao trút xuống cũng ngăn cản không được nàng.
-----------
Trời sáng, vừa tiến vào cảnh nội Thủy Vân phủ, trên quan đạo dưới tình huống bình thường ắt phải đi qua, mười vị sơn chủ đã biết được tin trước dẫn dắt trên trăm vị động chủ cung kính chờ đợi ở bên đường, dựng trường đình mà chờ.
Tình cảnh như thế, ngay cả là Thiên nhi, Tuyết nhi cũng sinh ra hào tình. Nhớ mười mấy năm trước Miêu Nghị bất quá chỉ là một tên động chủ mà thôi, hôm nay lại được mười vị sơn chủ trên trăm động chủ cúi đầu xưng thần.
Sau khi xác nhận thân phận Miêu Nghị, hơn một trăm tên tu sĩ trấn giữ một phương cùng kêu lên hành lễ cung nghênh:
- Tham kiến phủ chủ!
Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên vật cỡi nhận lễ, ngay cả Diêm Tu và Trần Phi cũng không nhịn được lộ vẻ hưng phấn.
Mọi người lại mời Miêu Nghị vào trong trường đình tạm nghỉ, mười vị sơn chủ tiến lên mỗi người xưng tên ra. Về phần trên trăm vị động chủ kia chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, không có phần cho bọn họ đến gần nói chen vào. Cho dù là có thể tiến vào toàn bộ, Miêu Nghị cũng không thể nào nhớ hết tên cả trăm người như vậy.
Miêu Nghị hàn huyên với chư vị sơn chủ trong trường đình, Thiên nhi, Tuyết nhi cũng không tịch mịch, thị nữ mười vị sơn chủ mang tới thảy đều vây quanh hai nàng, cẩn thận nói lời nịnh nọt không ngừng, ai ai cũng muốn làm tốt quan hệ với phủ chủ Đại nhân giúp chủ nhân mình. Về phần những động chủ kia, còn chưa có tư cách mang thị nữ theo trong trường hợp này để tranh với các thị nữ của sơn chủ.
- Đại cô cô, cây trâm này là phủ chủ tặng ngài sao, thật là đẹp!
Một vị thị nữ khen một câu đúng chỗ vô cùng, trâm mà Thiên nhi đang cài đầu chính là chính nàng đi dạo phố chọn trúng. Vốn Thiên nhi còn đang căng thẳng lập tức phấn chấn tinh thần, rút trâm trên đầu xuống hưng phấn kể lại chuyện mình đi chọn mua nó thế nào.
Lần này đã có biến chuyển ghê gớm, hai mươi vị thị nữ sơn chủ lập tức lục tục mượn xem thử, sau đó khen ngợi hết lời. Bắt đầu từ một cây trâm đưa tới chuỗi phản ứng liên tiếp, cả bọn nữ nhân tích cực trao đổi về chuyện mua trang sức. Ai nấy thi nhau nói thành chỗ mình có thứ gì tốt, mời hai vị cô cô có rảnh rỗi tới xem thử, hoặc là nói có vật gì tốt hôm nào đưa qua cho hai vị cô cô.
Đạo lý nước lên thì thuyền lên vào giờ khắc này thể hiện đầy đủ trên người của Thiên nhi và Tuyết nhi.
Miêu Nghị liếc nhìn hai nàng bên ngoài đình bị một bầy nữ nhân vây quanh, trong lòng âm thầm buồn cười, phát hiện phong tình Thủy Vân phủ này thật là có vẻ thú vị, Nam Tuyên phủ mà Dương Khánh chấp chưởng dường như không có chuyện này.
Sau khi làm quen với mười vị sơn chủ, Miêu Nghị trong đình phát hiện dường như thiếu thiếu cái gì, không khỏi hỏi:
- Nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ có ở đây không?
Mười vị sơn chủ nhìn nhau, cũng có chút lúng túng, có người thấp giọng đáp:
- Tôn phủ chủ đang chờ ngài đi giao tiếp, nhân mã bản bộ tạm thời không tiện tới đây.
Vừa nói ra lời này, Miêu Nghị lập tức hiểu ra, còn tưởng rằng đám người này là Tôn Liên Bình Tôn phủ chủ phái tới đón tiếp. Thì ra đám người này là lén lút tới nịnh hót, mà nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ bởi vì Tôn Liên Bình nên không tiện tới đây.
Hiện tại Miêu Nghị coi như đã hiểu đám thị nữ bên ngoài kia, rõ ràng là trên sao dưới vậy, bắt chước rập khuôn.
- Chư vị, không tiện để cho Tôn phủ chủ chờ lâu, chúng ta lên đường đi!
Miêu Nghị đứng lên, đám sơn chủ lập tức vâng vâng dạ dạ đi theo ra.
Sau khi phóng người lên vật cỡi, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn một đống người này, ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của vị Tôn phủ chủ kia, lập tức hạ lệnh:
- Không cần phải đi theo nhiều người như vậy, các lộ động chủ ai về nhà nấy!
Các lộ sơn chủ lập tức quát các lộ động chủ tản đi, chỉ còn lại mấy chục người ầm ầm lên đường.
Thủy Vân phủ không phụ tên của nó, dọc trên đường đi có thể thấy rất nhiều hồ lớn hồ nhỏ, lúc này trời sáng, có thể nói khói bay lãng đãng mịt mờ, thuyền câu lác đác trên mặt hồ.
Lúc đến phủ địa, trước mắt rộng lớn vô biên giống như biển cả, một cây cầu đá dài đến mười mấy dặm đâm vào sâu giữa mặt hồ, có thể cho mười long câu chạy hàng ngang, cũng không biết lúc trước tốn bao nhiêu công phu mới có thể xây được.
-----------
Ở một nơi xa xôi, màn đêm đen vừa buông xuống mưa cũng lập tức rơi như trút. Một người cỡi long câu cấp tốc tung vó ở trên đường bùn lầy, một nữ tử lẻ loi trơ trọi đang đi đường suốt đêm.
Bôn ba dường dài như vậy, lại là một nữ tử một mình có hơi nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp phải người có mưu đồ bất chính. Vì đối phó phòng ngừa bất trắc vạn nhất, vì tiết kiệm tiêu hao pháp lực, nữ tử kia không thi pháp dùng pháp lực chống đỡ, cho nên toàn thân bị mưa làm ướt như chuột lột, không ngừng giơ tay lên lau mặt giữa đêm mưa kéo dài.
Người này không ai xa lạ, chính là Văn Phương phân hội Nam Tuyên phủ thương hội Tiên Quốc. Đích đến của chuyến đi này không phải là chỗ nào khác, chính là Thủy Vân phủ mà Miêu Nghị nhậm chức, nàng cũng phải đi Thủy Vân phủ nhậm chức.
Nhờ vào mấy mối làm ăn lớn của bọn Miêu Nghị ở Nam Tuyên phủ, không chút nghi ngờ nàng đã trở thành người có lực cạnh tranh cho chức chưởng quỹ phân hội Nam Tuyên thành
Thế nhưng nghe nói Miêu Nghị bất ngờ chạy đi Thủy Vân phủ thật xa nhậm chức, Văn Phương có thể nói là vô cùng kinh ngạc. Nhưng vì quan hệ của nàng có hạn không đủ để được điều đi xa như vậy, vì vậy nữ nhân này lại tìm tới đồng nghiệp cạnh tranh. Chỉ cần đối phương có thể nghĩ biện pháp điều nàng đến Thủy Vân phủ, nàng bằng lòng thối lui ra không cạnh tranh vị trí chưởng quỹ.
Kết quả nàng được như nguyện, được bổ nhiệm đến Thủy Vân phủ tiếp tục làm một nhân viên bình thường.
Vừa nhận được lệnh bổ nhiệm, nữ nhân này không nói hai lời đi liền. Nàng không phải người ngu, biết rất rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ. Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đi cùng một chỗ, ba khách hàng lớn đều ở chung một chỗ, thật vất vả thành lập quan hệ há có thể để cho người khác có cơ hội đoạt mất. Cho dù là bò nàng cũng sẽ bò tới, chỉ cần tiếp tục giữ được ba khách hàng lớn kia, leo lên chức chưởng quỹ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhà nàng đến đời nàng đã không còn bối cảnh gì ở thương hội, nếu không không tới nỗi điều tới nơi này làm một nhân viên bình thường nhất còn phải vất vả như vậy, nàng tin chắc chỉ cần mình cố gắng vậy nhất định sẽ thành công.
Cho nên nàng phải chạy tới nhanh một chút, cần phải để cho kia ba vị thấy thành ý của mình. Chỉ cần mình kịp thời chạy tới xuất hiện trước mặt ba vị kia, tin tưởng bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào cũng sẽ không đánh mà tan. Cho nên đừng nói là mưa trút, cho dù là đao trút xuống cũng ngăn cản không được nàng.
-----------
Trời sáng, vừa tiến vào cảnh nội Thủy Vân phủ, trên quan đạo dưới tình huống bình thường ắt phải đi qua, mười vị sơn chủ đã biết được tin trước dẫn dắt trên trăm vị động chủ cung kính chờ đợi ở bên đường, dựng trường đình mà chờ.
Tình cảnh như thế, ngay cả là Thiên nhi, Tuyết nhi cũng sinh ra hào tình. Nhớ mười mấy năm trước Miêu Nghị bất quá chỉ là một tên động chủ mà thôi, hôm nay lại được mười vị sơn chủ trên trăm động chủ cúi đầu xưng thần.
Sau khi xác nhận thân phận Miêu Nghị, hơn một trăm tên tu sĩ trấn giữ một phương cùng kêu lên hành lễ cung nghênh:
- Tham kiến phủ chủ!
Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên vật cỡi nhận lễ, ngay cả Diêm Tu và Trần Phi cũng không nhịn được lộ vẻ hưng phấn.
Mọi người lại mời Miêu Nghị vào trong trường đình tạm nghỉ, mười vị sơn chủ tiến lên mỗi người xưng tên ra. Về phần trên trăm vị động chủ kia chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, không có phần cho bọn họ đến gần nói chen vào. Cho dù là có thể tiến vào toàn bộ, Miêu Nghị cũng không thể nào nhớ hết tên cả trăm người như vậy.
Miêu Nghị hàn huyên với chư vị sơn chủ trong trường đình, Thiên nhi, Tuyết nhi cũng không tịch mịch, thị nữ mười vị sơn chủ mang tới thảy đều vây quanh hai nàng, cẩn thận nói lời nịnh nọt không ngừng, ai ai cũng muốn làm tốt quan hệ với phủ chủ Đại nhân giúp chủ nhân mình. Về phần những động chủ kia, còn chưa có tư cách mang thị nữ theo trong trường hợp này để tranh với các thị nữ của sơn chủ.
- Đại cô cô, cây trâm này là phủ chủ tặng ngài sao, thật là đẹp!
Một vị thị nữ khen một câu đúng chỗ vô cùng, trâm mà Thiên nhi đang cài đầu chính là chính nàng đi dạo phố chọn trúng. Vốn Thiên nhi còn đang căng thẳng lập tức phấn chấn tinh thần, rút trâm trên đầu xuống hưng phấn kể lại chuyện mình đi chọn mua nó thế nào.
Lần này đã có biến chuyển ghê gớm, hai mươi vị thị nữ sơn chủ lập tức lục tục mượn xem thử, sau đó khen ngợi hết lời. Bắt đầu từ một cây trâm đưa tới chuỗi phản ứng liên tiếp, cả bọn nữ nhân tích cực trao đổi về chuyện mua trang sức. Ai nấy thi nhau nói thành chỗ mình có thứ gì tốt, mời hai vị cô cô có rảnh rỗi tới xem thử, hoặc là nói có vật gì tốt hôm nào đưa qua cho hai vị cô cô.
Đạo lý nước lên thì thuyền lên vào giờ khắc này thể hiện đầy đủ trên người của Thiên nhi và Tuyết nhi.
Miêu Nghị liếc nhìn hai nàng bên ngoài đình bị một bầy nữ nhân vây quanh, trong lòng âm thầm buồn cười, phát hiện phong tình Thủy Vân phủ này thật là có vẻ thú vị, Nam Tuyên phủ mà Dương Khánh chấp chưởng dường như không có chuyện này.
Sau khi làm quen với mười vị sơn chủ, Miêu Nghị trong đình phát hiện dường như thiếu thiếu cái gì, không khỏi hỏi:
- Nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ có ở đây không?
Mười vị sơn chủ nhìn nhau, cũng có chút lúng túng, có người thấp giọng đáp:
- Tôn phủ chủ đang chờ ngài đi giao tiếp, nhân mã bản bộ tạm thời không tiện tới đây.
Vừa nói ra lời này, Miêu Nghị lập tức hiểu ra, còn tưởng rằng đám người này là Tôn Liên Bình Tôn phủ chủ phái tới đón tiếp. Thì ra đám người này là lén lút tới nịnh hót, mà nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ bởi vì Tôn Liên Bình nên không tiện tới đây.
Hiện tại Miêu Nghị coi như đã hiểu đám thị nữ bên ngoài kia, rõ ràng là trên sao dưới vậy, bắt chước rập khuôn.
- Chư vị, không tiện để cho Tôn phủ chủ chờ lâu, chúng ta lên đường đi!
Miêu Nghị đứng lên, đám sơn chủ lập tức vâng vâng dạ dạ đi theo ra.
Sau khi phóng người lên vật cỡi, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn một đống người này, ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của vị Tôn phủ chủ kia, lập tức hạ lệnh:
- Không cần phải đi theo nhiều người như vậy, các lộ động chủ ai về nhà nấy!
Các lộ sơn chủ lập tức quát các lộ động chủ tản đi, chỉ còn lại mấy chục người ầm ầm lên đường.
Thủy Vân phủ không phụ tên của nó, dọc trên đường đi có thể thấy rất nhiều hồ lớn hồ nhỏ, lúc này trời sáng, có thể nói khói bay lãng đãng mịt mờ, thuyền câu lác đác trên mặt hồ.
Lúc đến phủ địa, trước mắt rộng lớn vô biên giống như biển cả, một cây cầu đá dài đến mười mấy dặm đâm vào sâu giữa mặt hồ, có thể cho mười long câu chạy hàng ngang, cũng không biết lúc trước tốn bao nhiêu công phu mới có thể xây được.