Hô Diên Thọ lập tức tức giận nói:
- Cái gì đủ rồi, thủ hạ của ta đã bị các nàng giết, ta muốn các nàng đền mạng!
Tu sĩ chấp pháp đang giữ tay y lại trầm giọng nói:
- Đô Đốc phủ tự sẽ nghiêm trị theo luật, nếu ngươi còn làm loạn nữa chọc giận Đại Đô Đốc, có nghĩ tới hậu quả không!? Chúng ta nể mặt ngươi, nhưng Đại Đô Đốc cũng sẽ không nể mặt ngươi!
Vừa nghe đến Đại Đô Đốc Đô Đốc phủ, Hô Diên Thọ lập tức không còn giận dữ, ngượng ngùng thu tay lại, không dám lỗ mãng nữa.
Đô thành là nơi tụ tập quyền quý, Lan Hầu Lan Đại Đô Đốc Đô Đốc phủ có thể trấn giữ nơi đây chấp pháp, tự nhiên có lực uy hiếp, nếu không chẳng phải là đô thành sẽ hỗn loạn sao.
Thấy Hô Diên Thọ dừng tay, người nọ phất tay nói:
- Bắt về!
Mấy sợi dây xích màu đen được lấy ra, sáu nữ tử bị trói từng người một giải đi trước mặt mọi người, không ai dám phản kháng.
- Hô Diên Thọ, ngươi cũng đi một chuyến đi!
Tên tu sĩ chấp pháp cầm đầu đưa tay mời.
Hô Diên Thọ lập tức trợn to cặp mắt:
- Các nàng động thủ hành hung, ngươi dẫn các nàng đi là được, cần gì kéo theo ta?
- Ngươi là đương sự, nếu không theo chúng ta đi một chuyến, chúng ta làm thế nào báo cáo kết quả?
Tu sĩ chấp pháp kia đẩy y một cái, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để cho Đại Đô Đốc đích thân phái người tới mời đi?
Hô Diên Thọ không biết nói gì, ngoan ngoãn đi theo.
- Ôi!
Lâm Bình Bình lộ vẻ lo âu giậm chân một cái, không nghĩ tới lại gặp chuyện như vậy. Tu sĩ động thủ ở đô thành giết người, còn bị người của Đô Đốc phủ bắt đi, lần này phiền phức lớn, đã không còn là vấn đề nàng có thể giải quyết, nhanh chóng xoay người rời đi...
-----------
Hôm nay vừa vặn là ngày bọn Miêu Nghị tới Đô Đốc phủ trình diện, thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là có người Đô Đốc phủ chờ bọn họ. Chờ bọn họ tới ghi danh, bày tỏ người đã tới, đang đợi Quân Sứ triệu kiến bất cứ lúc nào.
Tự nhiên bọn Cổ Tam Chính cũng tới, sáu người lục tục lưu lại địa chỉ tạm thời đặt chân ở Đô Đốc phủ, để sau này truyền đòi.
Sau khi nhân viên Chấp Sự kiểm tra xác nhận xong phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
Sáu người vừa đi ra khỏi nha phủ, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm coi như không thấy Miêu Nghị, mỗi người dẫn tùy tùng tách ra đi riêng, dáng vẻ chết già không thèm lui tới.
Miêu Nghị cũng không có ý chào hỏi bọn họ, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy chính mắt thấy chuyện trải qua của Trấn Hải sơn, cũng rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Tuy rằng bề ngoài không trò chuyện, nhưng Cổ Tam Chính lại âm thầm truyền âm hỏi:
- Miêu Nghị, sau khi ta trở lại sư môn vốn định bỏ qua chuyện trước, lấy chuyện đã xảy ra ở Tinh Tú Hải làm lý do, để cho sư môn và ngươi không còn hiềm khích như trước. Nhưng ngươi gây ra chuyện ở Trấn Hải sơn cũng hơi quá đáng, giết đệ tử Kiếm Ly cung ta như cỏ rác, bảo Kiếm Ly cung ta làm sao chịu nổi, bảo ta làm sao chịu nổi!
Hiển nhiên y cũng biết chuyện đã xảy ra ở Trấn Hải sơn, thật ra thì cũng chính vì chú ý chuyện này cho nên mới tới chậm một chút.
Miêu Nghị truyền âm đáp:
- Không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, đệ tử ba đại phái các ngươi không khỏi cũng quá kiêu ngạo quá đáng, thừa dịp ta không có ở đây, không nói mưu quyền soán vị còn dám bắt nữ nhân của ta bồi rượu. Còn muốn đưa nữ nhân của ta cho người khác ngủ, đây chính là đệ tử ba đại phái các ngươi dạy ra, ta cũng muốn hỏi các ngươi bảo ta làm sao chịu nổi, ta không giết bọn họ chẳng lẽ còn phải cảm tạ bọn họ hay sao? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?
Cổ Tam Chính im lặng, y cũng có nghe thấy đệ tử ba đại phái viết lời chứng tố giác lẫn nhau, y cũng biết đệ tử ba đại phái làm quá đáng. Nhưng đây chẳng qua là đứng ở lập trường thị phi tình cảm cá nhân mà nói, nếu đứng ở góc độ ích lợi môn phái mà nói, đệ tử ba đại phái cũng không làm gì sai, vì ích lợi môn phái không chừa thủ đoạn nào rõ ràng là có công không tội. Một môn phái lớn như thế dựa vào nhiều môn hạ đệ tử như vậy liều mạng mới có thể chống đỡ, không có biện pháp trách tội.
Chỉ là như vậy, sợ là ba người Cổ Tam Chính rất khó có cơ hội đi công khai với Miêu Nghị nữa.
Ba người mới vừa đi được một đoạn tới Đô Đốc phủ, đi tới phạm vi thương hội kinh doanh cho thuê, liền gặp được Lâm Bình Bình gấp gáp bồi hồi ở trước sơn môn Đô Đốc phủ.
Thấy bọn Miêu Nghị đi ra, Lâm Bình Bình xách quần quỳ xuống tại chỗ, cao giọng nói:
- Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, không trông coi tốt các vị cô cô, để cho các nàng xảy ra chuyện.
Bọn Triệu Phi cả kinh, Miêu Nghị đỡ hờ một cái, trầm giọng nói:
- Đứng lên nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn Cổ Tam Chính đi bên kia nghe vậy ngẩn ra, cũng ngừng lại nhìn về phía này, hiển nhiên cũng muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Bình Bình đứng dậy bình phục tâm trạng, nhanh chóng kể sơ qua một lượt chuyện đã xảy ra.
Miêu Nghị và hai người Triệu Phi khiếp sợ nhìn nhau, không nghĩ tới đột nhiên bị tai bay vạ gió như thế. Chẳng qua là chuyện này không nhỏ, khiến cho cả bọn không có lòng dạ nào tức giận chuyện Thiên nhi bị người vô lễ với mấy nàng chịu nhục. Bọn họ đã bị Đô Đốc phủ mang đi, không khỏi lo lắng bằng vào bối cảnh Hô Diên Thọ sẽ làm cho sáu nàng bị bắt đi thua thiệt. Thế nhưng bằng vào năng lực mấy người bọn họ muốn cứu các nàng từ Đô Đốc phủ ra, sợ rằng còn chưa có tư cách đó.
Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm nhìn nhau, tất cả cau mày. Ngược lại đệ tử ba đại phái tùy tùng của ba người bọn họ đi theo ai nấy lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, hiển nhiên là cầu cho Miêu Nghị xui xẻo còn không kịp.
Nếu đã biết sáu nàng bị Đô Đốc phủ bắt đi, phản ứng đầu tiên của bọn Miêu Nghị dĩ nhiên là đi Đô Đốc phủ tra xét trước, nên quay đầu muốn trở vào Đô Đốc phủ.
Ai ngờ tu sĩ thủ sơn môn lại ngăn cản bọn họ, bất quá cũng biết thân phận của những người này là được Quân Sứ triệu kiến, không có làm khó, chỉ nhắc nhở:
- Đây là lối vào Lễ bộ, muốn tìm người phạm tội bị bắt phải đi qua Hình bộ bên kia.
Mấy người lập tức lại xuống núi, bởi vì quan hệ Lâm Bình Bình ở đô thành có hạn, Miêu Nghị chạy thẳng tới thương hội tìm La Bình.
Sau khi La Bình nghe tin cũng lấy làm kinh hãi, tu sĩ giết tín đồ ở nơi nào cũng là chuyện phạm vào cấm kỵ, tín đồ chính là nguồn gốc cung cấp nguyện lực cho tu sĩ trong thiên hạ. Huống chi phạm tội xong lại rơi vào tay Đô Đốc phủ, có thể tưởng tượng được hậu quả.
Nhất là chọc tới Hô Diên gia tộc, đây chính là đệ nhất đại gia tộc Tiên Quốc. Cũng không phải là gia tộc này vô cùng đáng sợ, cho dù là gia tộc thế tục lợi hại hơn nữa cũng không đáng để nhắc tới ở trong mắt tu sĩ. Mấu chốt là người sau lưng gia tộc này, Hô Diên Thái Bảo thủ đồ của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, địa vị ở Tiên Quốc chính là nhân vật kế dưới Tiên Thánh, dưới một người trên vạn người.
- Cái gì đủ rồi, thủ hạ của ta đã bị các nàng giết, ta muốn các nàng đền mạng!
Tu sĩ chấp pháp đang giữ tay y lại trầm giọng nói:
- Đô Đốc phủ tự sẽ nghiêm trị theo luật, nếu ngươi còn làm loạn nữa chọc giận Đại Đô Đốc, có nghĩ tới hậu quả không!? Chúng ta nể mặt ngươi, nhưng Đại Đô Đốc cũng sẽ không nể mặt ngươi!
Vừa nghe đến Đại Đô Đốc Đô Đốc phủ, Hô Diên Thọ lập tức không còn giận dữ, ngượng ngùng thu tay lại, không dám lỗ mãng nữa.
Đô thành là nơi tụ tập quyền quý, Lan Hầu Lan Đại Đô Đốc Đô Đốc phủ có thể trấn giữ nơi đây chấp pháp, tự nhiên có lực uy hiếp, nếu không chẳng phải là đô thành sẽ hỗn loạn sao.
Thấy Hô Diên Thọ dừng tay, người nọ phất tay nói:
- Bắt về!
Mấy sợi dây xích màu đen được lấy ra, sáu nữ tử bị trói từng người một giải đi trước mặt mọi người, không ai dám phản kháng.
- Hô Diên Thọ, ngươi cũng đi một chuyến đi!
Tên tu sĩ chấp pháp cầm đầu đưa tay mời.
Hô Diên Thọ lập tức trợn to cặp mắt:
- Các nàng động thủ hành hung, ngươi dẫn các nàng đi là được, cần gì kéo theo ta?
- Ngươi là đương sự, nếu không theo chúng ta đi một chuyến, chúng ta làm thế nào báo cáo kết quả?
Tu sĩ chấp pháp kia đẩy y một cái, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để cho Đại Đô Đốc đích thân phái người tới mời đi?
Hô Diên Thọ không biết nói gì, ngoan ngoãn đi theo.
- Ôi!
Lâm Bình Bình lộ vẻ lo âu giậm chân một cái, không nghĩ tới lại gặp chuyện như vậy. Tu sĩ động thủ ở đô thành giết người, còn bị người của Đô Đốc phủ bắt đi, lần này phiền phức lớn, đã không còn là vấn đề nàng có thể giải quyết, nhanh chóng xoay người rời đi...
-----------
Hôm nay vừa vặn là ngày bọn Miêu Nghị tới Đô Đốc phủ trình diện, thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là có người Đô Đốc phủ chờ bọn họ. Chờ bọn họ tới ghi danh, bày tỏ người đã tới, đang đợi Quân Sứ triệu kiến bất cứ lúc nào.
Tự nhiên bọn Cổ Tam Chính cũng tới, sáu người lục tục lưu lại địa chỉ tạm thời đặt chân ở Đô Đốc phủ, để sau này truyền đòi.
Sau khi nhân viên Chấp Sự kiểm tra xác nhận xong phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
Sáu người vừa đi ra khỏi nha phủ, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm coi như không thấy Miêu Nghị, mỗi người dẫn tùy tùng tách ra đi riêng, dáng vẻ chết già không thèm lui tới.
Miêu Nghị cũng không có ý chào hỏi bọn họ, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy chính mắt thấy chuyện trải qua của Trấn Hải sơn, cũng rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Tuy rằng bề ngoài không trò chuyện, nhưng Cổ Tam Chính lại âm thầm truyền âm hỏi:
- Miêu Nghị, sau khi ta trở lại sư môn vốn định bỏ qua chuyện trước, lấy chuyện đã xảy ra ở Tinh Tú Hải làm lý do, để cho sư môn và ngươi không còn hiềm khích như trước. Nhưng ngươi gây ra chuyện ở Trấn Hải sơn cũng hơi quá đáng, giết đệ tử Kiếm Ly cung ta như cỏ rác, bảo Kiếm Ly cung ta làm sao chịu nổi, bảo ta làm sao chịu nổi!
Hiển nhiên y cũng biết chuyện đã xảy ra ở Trấn Hải sơn, thật ra thì cũng chính vì chú ý chuyện này cho nên mới tới chậm một chút.
Miêu Nghị truyền âm đáp:
- Không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, đệ tử ba đại phái các ngươi không khỏi cũng quá kiêu ngạo quá đáng, thừa dịp ta không có ở đây, không nói mưu quyền soán vị còn dám bắt nữ nhân của ta bồi rượu. Còn muốn đưa nữ nhân của ta cho người khác ngủ, đây chính là đệ tử ba đại phái các ngươi dạy ra, ta cũng muốn hỏi các ngươi bảo ta làm sao chịu nổi, ta không giết bọn họ chẳng lẽ còn phải cảm tạ bọn họ hay sao? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?
Cổ Tam Chính im lặng, y cũng có nghe thấy đệ tử ba đại phái viết lời chứng tố giác lẫn nhau, y cũng biết đệ tử ba đại phái làm quá đáng. Nhưng đây chẳng qua là đứng ở lập trường thị phi tình cảm cá nhân mà nói, nếu đứng ở góc độ ích lợi môn phái mà nói, đệ tử ba đại phái cũng không làm gì sai, vì ích lợi môn phái không chừa thủ đoạn nào rõ ràng là có công không tội. Một môn phái lớn như thế dựa vào nhiều môn hạ đệ tử như vậy liều mạng mới có thể chống đỡ, không có biện pháp trách tội.
Chỉ là như vậy, sợ là ba người Cổ Tam Chính rất khó có cơ hội đi công khai với Miêu Nghị nữa.
Ba người mới vừa đi được một đoạn tới Đô Đốc phủ, đi tới phạm vi thương hội kinh doanh cho thuê, liền gặp được Lâm Bình Bình gấp gáp bồi hồi ở trước sơn môn Đô Đốc phủ.
Thấy bọn Miêu Nghị đi ra, Lâm Bình Bình xách quần quỳ xuống tại chỗ, cao giọng nói:
- Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, không trông coi tốt các vị cô cô, để cho các nàng xảy ra chuyện.
Bọn Triệu Phi cả kinh, Miêu Nghị đỡ hờ một cái, trầm giọng nói:
- Đứng lên nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn Cổ Tam Chính đi bên kia nghe vậy ngẩn ra, cũng ngừng lại nhìn về phía này, hiển nhiên cũng muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Bình Bình đứng dậy bình phục tâm trạng, nhanh chóng kể sơ qua một lượt chuyện đã xảy ra.
Miêu Nghị và hai người Triệu Phi khiếp sợ nhìn nhau, không nghĩ tới đột nhiên bị tai bay vạ gió như thế. Chẳng qua là chuyện này không nhỏ, khiến cho cả bọn không có lòng dạ nào tức giận chuyện Thiên nhi bị người vô lễ với mấy nàng chịu nhục. Bọn họ đã bị Đô Đốc phủ mang đi, không khỏi lo lắng bằng vào bối cảnh Hô Diên Thọ sẽ làm cho sáu nàng bị bắt đi thua thiệt. Thế nhưng bằng vào năng lực mấy người bọn họ muốn cứu các nàng từ Đô Đốc phủ ra, sợ rằng còn chưa có tư cách đó.
Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm nhìn nhau, tất cả cau mày. Ngược lại đệ tử ba đại phái tùy tùng của ba người bọn họ đi theo ai nấy lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, hiển nhiên là cầu cho Miêu Nghị xui xẻo còn không kịp.
Nếu đã biết sáu nàng bị Đô Đốc phủ bắt đi, phản ứng đầu tiên của bọn Miêu Nghị dĩ nhiên là đi Đô Đốc phủ tra xét trước, nên quay đầu muốn trở vào Đô Đốc phủ.
Ai ngờ tu sĩ thủ sơn môn lại ngăn cản bọn họ, bất quá cũng biết thân phận của những người này là được Quân Sứ triệu kiến, không có làm khó, chỉ nhắc nhở:
- Đây là lối vào Lễ bộ, muốn tìm người phạm tội bị bắt phải đi qua Hình bộ bên kia.
Mấy người lập tức lại xuống núi, bởi vì quan hệ Lâm Bình Bình ở đô thành có hạn, Miêu Nghị chạy thẳng tới thương hội tìm La Bình.
Sau khi La Bình nghe tin cũng lấy làm kinh hãi, tu sĩ giết tín đồ ở nơi nào cũng là chuyện phạm vào cấm kỵ, tín đồ chính là nguồn gốc cung cấp nguyện lực cho tu sĩ trong thiên hạ. Huống chi phạm tội xong lại rơi vào tay Đô Đốc phủ, có thể tưởng tượng được hậu quả.
Nhất là chọc tới Hô Diên gia tộc, đây chính là đệ nhất đại gia tộc Tiên Quốc. Cũng không phải là gia tộc này vô cùng đáng sợ, cho dù là gia tộc thế tục lợi hại hơn nữa cũng không đáng để nhắc tới ở trong mắt tu sĩ. Mấu chốt là người sau lưng gia tộc này, Hô Diên Thái Bảo thủ đồ của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, địa vị ở Tiên Quốc chính là nhân vật kế dưới Tiên Thánh, dưới một người trên vạn người.