- Đúng vậy!
Đào Thanh Ly gật đầu nói:
- Ta đi theo cung chủ đến Thiên Ngoại Thiên để bái kiến Tiên Thánh. Đúng vào lúc đó thì Tiên Thánh nhận được tin có người nhìn thấy' U Minh long thuyền' đã xuất hiện lần nữa. Cung chủ lại là người mà Tiên Thánh tín nhiệm nhất, cho nên Thủy Hành Cung chúng ta đã được giao nhiệm vụ này.
Thật ra thì chuyện xảy ra trên thực tế là: chuyện bắt đầu từ sau khi Đào bà bà cùng Đào Thanh Ly gặp Tiên Thánh. Khi họ đang bàn 'Việc nhà' cùng Tiên Thánh, hơn nữa vào lúc đó thì các đệ tử của Tiên Thánh cũng đều có mặt. Đột nhiên có người từ bên ngoài đến để tìm đại đệ tử của Tiên Thánh là Hô Duyên Thái Bảo. Người này vừa ra ngoài được một lúc thì đã vội vàng quay về. Không biết là y đã truyền âm tấu trình điều gì với Tiên thánh, mà khiến cho Tiên thánh biến cả sắc mặt.
Người dưới không dám nói lời nào, đều theo dõi Tiên thánh. Còn Tiên Thánh thì trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt rơi vào trên người của Đào bà bà. Sau đó Tiên Thánh chỉ giữ lại Đào bà bà cùng Hô Duyên Thái Bảo, những người khác đều bị đuổi ra ngoài.
Lúc này Mục Phàm Quân mới nói với Đào bà bà:
- U Minh long thuyền lại xuất hiện nữa rồi!
Đào bà bà chấn động cả người. . .
Nhiệm vụ do đích thân Tiên Thánh ban xuống, nghe ra thì thật là dễ nghe, cũng khích lệ tinh thần cho người ta. Nhưng đối với cả mười vị phủ chủ bao gồm cả Miêu Nghị cũng ở trong đó đều mang tâm trạng muốn khóc mà không dám cho nước mắt ra, chưa nghe đến nhiệm vụ này thì còn được, còn giờ nếu như đã nghe rồi, thì có nghĩa là ngươi ngay cả tư cách cự tuyệt cũng không có, nếu không muốn đi thì vẫn cứ phải đi!
Miêu Nghị vô cùng hối hận vì đã không lấy cớ cáo ốm để không cần phải đến đây. Nhưng hối hận thì đã sao, hắn đâu có khả năng tiên tri cơ chứ! Trước đó, dù cho hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình lại đụng đến chuyện như thế.
Chín vị phủ chủ khác cũng đều có suy nghĩ giống hắn.
Có người còn to gan cố hỏi:
- Ai cũng biết Lưu Vân Sa Hải là nơi như thế nào, với tu vi của chúng tôi thì làm được gì cơ chứ? Có lẽ người của Thiên Ngoại Thiên đi sẽ thích hợp hơn chúng tôi?
Đào Thanh Ly đáp:
- Việc này liên quan đến vấn đề rất lớn, chỉ cần tin tức lộ ra một chút thì cũng sẽ dẫn tới trình trạng Tu luyện giới đại loạn! Cho đến nay, tin tức vẫn còn được phong tỏa một cách tuyệt mật. Người biết đến việc này cũng mới đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Ngay đến đệ tử của Tiên Thánh cũng không được biết đến. Sáu nước lẫn nhau đều biết gốc biết rễ, người của Thiên Ngoại Thiên lại không tiện ra mặt, nếu đột nhiên xuất hiện ở Lưu Vân Sa Hải thì nhất định sẽ dẫn đến hoài nghi. Các mối quan hệ giao tế của tu sĩ cảnh giới Hồng Liên đều rất rộng, có quá nhiều người quen, cho nên bọn họ cũng không tiện ra mặt. Người Thủy Hành Cung chúng ta ít tiếp xúc cùng bên ngoài, cho nên mới tìm đến các ngươi .
Mọi người im lặng, lại có kẻ nói một cách ngập ngừng:
- Không phải chúng tôi không muốn đi, nhưng với tu vi của chúng tôi ở Lưu Vân Sa Hải thì chỉ sợ là sẽ làm hỏng việc lớn của cung chủ!
Đào Thanh Ly bảo:
- Các ngươi yên tâm. Lần này cũng không yêu cầu các ngươi làm việc đánh giết gì cả. Mà chỉ cần các ngươi vào Lưu Vân Sa Hải để tìm tung tích của U Minh long thuyền, thăm dò tin tức xung quanh nơi đó là được. Nếu như phát hiện đến điều gì khác thường, thì các ngươi phải báo ngay lập tức cho chi nhánh thương hội Tiên Quốc ở Lưu Vân Sa Hải. Thiên Ngoại Thiên hội che dấu cao thủ ở trong thương hội nên việc đánh giết đều đã có người làm, các ngươi chỉ cần cung cấp tin tức là được. Không tranh lợi với người ta, nên có lẽ nguy hiểm cũng không lớn đâu.
Có lẽ nguy hiểm cũng không lớn? Có lẽ? Mọi người không nói được gì.
Đào Thanh Ly lại nói:
-Vì để cho các ngươi có thể dễ dàng làm việc hơn, ta đã cố ý chọn cho các ngươi một người có kinh nghiệm phong phú để sắm vai thủ lĩnh trong lần đi này. Dưới sự dẫn dắt của hắn, chắc các ngươi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn.
Mọi người lập tức xem xét xung quanh.
Người đâu? Đâu có ai khác ngoài bọn họ .
Miêu Nghị cũng đang ngó nghiêng từ đông sang tây, muốn xem thử là kẻ nào mà tài giỏi đến mức có thể giúp mọi người lẩn tránh được nguy hiểm ở Lưu Vân Sa Hải. Không ngờ Đào Thanh Ly lại trực tiếp chỉ đến trên đầu của hắn :
- Miêu Nghị! Ngươi không muốn nói gì sao?
- Tôi. . .
Miêu Nghị ngạc nhiên.
Hầu như mười vị phủ chủ đều đã hỏi ra thắc mắc của mình, chỉ riêng mỗi mình hắn co rúm yên tĩnh trong góc.
Hắn lắc đầu nói:
- Không có!
Mấu chốt chính là nói gì thì cũng đều vô dụng, ngay cả Tiên Thánh cũng đã xuất hiện, lại biết đến bí mật động trời này, hắn có biện pháp cự tuyệt sao? Không có thì nói nhảm làm gì?
- Xem ra trong lòng Miêu phủ chủ đã có dự tính chắc chắn về lần đi này!
Cũng không biết Đào Thanh Ly đang châm chọc hay khen ngợi thật lòng nữa.
Miêu Nghị vừa cười khổ vừa xua tay nói:
- Hành Tẩu quá khen! Ty chức thật sự là không dám chắc chút nào.
- Khiêm tốn làm gì! Toàn bộ tu sĩ dưới cảnh giới Hồng Liên trong Thủy Hành Cung này cũng không có ai chắc chắn được như ngươi đâu!
Đào Thanh Ly chỉ vào Miêu Nghị, tuyên bố với chín vị phủ chủ khác:
- Chư vị! Chắc là mọi người đều biết. Đây chính là Miêu Nghị- người đã chiến đấu với mười tám vạn tu sĩ trong Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội, hơn nữa hắn còn là vị Miêu phủ chủ chiếm được thứ hạng thứ 10 trong Kham Loạn Hội. Có thể đi lại dễ dàng tại nơi nguy hiểm như vậy, dễ biết được hắn có bản lĩnh ra sao. Hắn có tài thao lược, cho nên khi hắn làm thủ lĩnh của các ngươi thì chắc chắn rằng hắn sẽ giúp các ngươi tránh né được nguy hiểm một cách dễ dàng nhất.
- Hành tẩu quá khen, ti chức thật sự...
Miêu Nghị xua tay liên tục. Hắn nói lời 'Khiêm tốn' không nổi nữa. Hai mắt của hắn dần dần trừng lớn, vẻ mặt trở nên đờ đẫn kinh ngạc.Vào lúc này đây hắn mới kịp phản ứng, vừa chỉ vào mũi mình vừa hỏi một cách nghẹn ngào:
- Vị thủ lĩnh mà Hành Tẩu vừa nói đến là tôi sao?
Cả đám người kia đều nhìn hắn, mặt giống như đang nói, kẻ ngốc đều hiểu được.
Đào Thanh Ly gật đầu nói:
- Thật sự là không có ai trong chuyến đi này phù hợp với vị trí thủ lĩnh hơn ngươi! Bọn họ đã ở Thủy Hành Cung lâu rồi, tiếp xúc với bên ngoài cũng ít, có thể nói là không ai trong số đó có kinh nghiệm. Suy cho cùng thì ưu thế duy nhất của bọn họ trong nhiệm vụ lần này cũng chỉ là không có ai biết họ mà thôi. Những người này khi làm việc đều phải tuân theo pháp chỉ của ngươi. Sau khi đến Lưu Vân Sa Hải, ngươi sẽ là cung chủ tạm thời của Thủy Hành Cung. Pháp chỉ của ngươi chính là pháp chỉ của cung chủ, nếu có kẻ nào dám kháng chỉ, ngươi có quyền chém trước tâu sau! Cho dù là giết lầm, ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm! Tóm lại, ngươi có thể tùy ý chỉ huy bọn họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, bằng mọi giá cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
Đào Thanh Ly gật đầu nói:
- Ta đi theo cung chủ đến Thiên Ngoại Thiên để bái kiến Tiên Thánh. Đúng vào lúc đó thì Tiên Thánh nhận được tin có người nhìn thấy' U Minh long thuyền' đã xuất hiện lần nữa. Cung chủ lại là người mà Tiên Thánh tín nhiệm nhất, cho nên Thủy Hành Cung chúng ta đã được giao nhiệm vụ này.
Thật ra thì chuyện xảy ra trên thực tế là: chuyện bắt đầu từ sau khi Đào bà bà cùng Đào Thanh Ly gặp Tiên Thánh. Khi họ đang bàn 'Việc nhà' cùng Tiên Thánh, hơn nữa vào lúc đó thì các đệ tử của Tiên Thánh cũng đều có mặt. Đột nhiên có người từ bên ngoài đến để tìm đại đệ tử của Tiên Thánh là Hô Duyên Thái Bảo. Người này vừa ra ngoài được một lúc thì đã vội vàng quay về. Không biết là y đã truyền âm tấu trình điều gì với Tiên thánh, mà khiến cho Tiên thánh biến cả sắc mặt.
Người dưới không dám nói lời nào, đều theo dõi Tiên thánh. Còn Tiên Thánh thì trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt rơi vào trên người của Đào bà bà. Sau đó Tiên Thánh chỉ giữ lại Đào bà bà cùng Hô Duyên Thái Bảo, những người khác đều bị đuổi ra ngoài.
Lúc này Mục Phàm Quân mới nói với Đào bà bà:
- U Minh long thuyền lại xuất hiện nữa rồi!
Đào bà bà chấn động cả người. . .
Nhiệm vụ do đích thân Tiên Thánh ban xuống, nghe ra thì thật là dễ nghe, cũng khích lệ tinh thần cho người ta. Nhưng đối với cả mười vị phủ chủ bao gồm cả Miêu Nghị cũng ở trong đó đều mang tâm trạng muốn khóc mà không dám cho nước mắt ra, chưa nghe đến nhiệm vụ này thì còn được, còn giờ nếu như đã nghe rồi, thì có nghĩa là ngươi ngay cả tư cách cự tuyệt cũng không có, nếu không muốn đi thì vẫn cứ phải đi!
Miêu Nghị vô cùng hối hận vì đã không lấy cớ cáo ốm để không cần phải đến đây. Nhưng hối hận thì đã sao, hắn đâu có khả năng tiên tri cơ chứ! Trước đó, dù cho hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình lại đụng đến chuyện như thế.
Chín vị phủ chủ khác cũng đều có suy nghĩ giống hắn.
Có người còn to gan cố hỏi:
- Ai cũng biết Lưu Vân Sa Hải là nơi như thế nào, với tu vi của chúng tôi thì làm được gì cơ chứ? Có lẽ người của Thiên Ngoại Thiên đi sẽ thích hợp hơn chúng tôi?
Đào Thanh Ly đáp:
- Việc này liên quan đến vấn đề rất lớn, chỉ cần tin tức lộ ra một chút thì cũng sẽ dẫn tới trình trạng Tu luyện giới đại loạn! Cho đến nay, tin tức vẫn còn được phong tỏa một cách tuyệt mật. Người biết đến việc này cũng mới đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Ngay đến đệ tử của Tiên Thánh cũng không được biết đến. Sáu nước lẫn nhau đều biết gốc biết rễ, người của Thiên Ngoại Thiên lại không tiện ra mặt, nếu đột nhiên xuất hiện ở Lưu Vân Sa Hải thì nhất định sẽ dẫn đến hoài nghi. Các mối quan hệ giao tế của tu sĩ cảnh giới Hồng Liên đều rất rộng, có quá nhiều người quen, cho nên bọn họ cũng không tiện ra mặt. Người Thủy Hành Cung chúng ta ít tiếp xúc cùng bên ngoài, cho nên mới tìm đến các ngươi .
Mọi người im lặng, lại có kẻ nói một cách ngập ngừng:
- Không phải chúng tôi không muốn đi, nhưng với tu vi của chúng tôi ở Lưu Vân Sa Hải thì chỉ sợ là sẽ làm hỏng việc lớn của cung chủ!
Đào Thanh Ly bảo:
- Các ngươi yên tâm. Lần này cũng không yêu cầu các ngươi làm việc đánh giết gì cả. Mà chỉ cần các ngươi vào Lưu Vân Sa Hải để tìm tung tích của U Minh long thuyền, thăm dò tin tức xung quanh nơi đó là được. Nếu như phát hiện đến điều gì khác thường, thì các ngươi phải báo ngay lập tức cho chi nhánh thương hội Tiên Quốc ở Lưu Vân Sa Hải. Thiên Ngoại Thiên hội che dấu cao thủ ở trong thương hội nên việc đánh giết đều đã có người làm, các ngươi chỉ cần cung cấp tin tức là được. Không tranh lợi với người ta, nên có lẽ nguy hiểm cũng không lớn đâu.
Có lẽ nguy hiểm cũng không lớn? Có lẽ? Mọi người không nói được gì.
Đào Thanh Ly lại nói:
-Vì để cho các ngươi có thể dễ dàng làm việc hơn, ta đã cố ý chọn cho các ngươi một người có kinh nghiệm phong phú để sắm vai thủ lĩnh trong lần đi này. Dưới sự dẫn dắt của hắn, chắc các ngươi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn.
Mọi người lập tức xem xét xung quanh.
Người đâu? Đâu có ai khác ngoài bọn họ .
Miêu Nghị cũng đang ngó nghiêng từ đông sang tây, muốn xem thử là kẻ nào mà tài giỏi đến mức có thể giúp mọi người lẩn tránh được nguy hiểm ở Lưu Vân Sa Hải. Không ngờ Đào Thanh Ly lại trực tiếp chỉ đến trên đầu của hắn :
- Miêu Nghị! Ngươi không muốn nói gì sao?
- Tôi. . .
Miêu Nghị ngạc nhiên.
Hầu như mười vị phủ chủ đều đã hỏi ra thắc mắc của mình, chỉ riêng mỗi mình hắn co rúm yên tĩnh trong góc.
Hắn lắc đầu nói:
- Không có!
Mấu chốt chính là nói gì thì cũng đều vô dụng, ngay cả Tiên Thánh cũng đã xuất hiện, lại biết đến bí mật động trời này, hắn có biện pháp cự tuyệt sao? Không có thì nói nhảm làm gì?
- Xem ra trong lòng Miêu phủ chủ đã có dự tính chắc chắn về lần đi này!
Cũng không biết Đào Thanh Ly đang châm chọc hay khen ngợi thật lòng nữa.
Miêu Nghị vừa cười khổ vừa xua tay nói:
- Hành Tẩu quá khen! Ty chức thật sự là không dám chắc chút nào.
- Khiêm tốn làm gì! Toàn bộ tu sĩ dưới cảnh giới Hồng Liên trong Thủy Hành Cung này cũng không có ai chắc chắn được như ngươi đâu!
Đào Thanh Ly chỉ vào Miêu Nghị, tuyên bố với chín vị phủ chủ khác:
- Chư vị! Chắc là mọi người đều biết. Đây chính là Miêu Nghị- người đã chiến đấu với mười tám vạn tu sĩ trong Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội, hơn nữa hắn còn là vị Miêu phủ chủ chiếm được thứ hạng thứ 10 trong Kham Loạn Hội. Có thể đi lại dễ dàng tại nơi nguy hiểm như vậy, dễ biết được hắn có bản lĩnh ra sao. Hắn có tài thao lược, cho nên khi hắn làm thủ lĩnh của các ngươi thì chắc chắn rằng hắn sẽ giúp các ngươi tránh né được nguy hiểm một cách dễ dàng nhất.
- Hành tẩu quá khen, ti chức thật sự...
Miêu Nghị xua tay liên tục. Hắn nói lời 'Khiêm tốn' không nổi nữa. Hai mắt của hắn dần dần trừng lớn, vẻ mặt trở nên đờ đẫn kinh ngạc.Vào lúc này đây hắn mới kịp phản ứng, vừa chỉ vào mũi mình vừa hỏi một cách nghẹn ngào:
- Vị thủ lĩnh mà Hành Tẩu vừa nói đến là tôi sao?
Cả đám người kia đều nhìn hắn, mặt giống như đang nói, kẻ ngốc đều hiểu được.
Đào Thanh Ly gật đầu nói:
- Thật sự là không có ai trong chuyến đi này phù hợp với vị trí thủ lĩnh hơn ngươi! Bọn họ đã ở Thủy Hành Cung lâu rồi, tiếp xúc với bên ngoài cũng ít, có thể nói là không ai trong số đó có kinh nghiệm. Suy cho cùng thì ưu thế duy nhất của bọn họ trong nhiệm vụ lần này cũng chỉ là không có ai biết họ mà thôi. Những người này khi làm việc đều phải tuân theo pháp chỉ của ngươi. Sau khi đến Lưu Vân Sa Hải, ngươi sẽ là cung chủ tạm thời của Thủy Hành Cung. Pháp chỉ của ngươi chính là pháp chỉ của cung chủ, nếu có kẻ nào dám kháng chỉ, ngươi có quyền chém trước tâu sau! Cho dù là giết lầm, ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm! Tóm lại, ngươi có thể tùy ý chỉ huy bọn họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, bằng mọi giá cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!