Hai người tụm đầu thì thầm chợt tách ra.
Miêu Nghị ngước lên nói:
- Vào đi.
Một thuộc hạ vào trong, chào xong hai tay dâng lên một khối ngọc điệp:
- Bẩm đại thống lĩnh, bên ngoài có người cầu kiến, nói là cố nhân của người.
- Cố nhân?
Miêu Nghị hút ngọc điệp vào tay, hỏi:
- Họ gì tên gì?
Thuộc hạ trả lời:
- Ty chức không biết, người canh cổng nói đối phương không chịu lộ ra thân phận.
Miêu Nghị cau mày, thi pháp xem xét ngọc điệp trong tay, bên trong vẽ một con Đường Lang, là Âm Dương Đường Lang mà hắn nuôi. Không lẽ Vân Tri Thu đến? Miêu Nghị đoán Vân Tri Thu không liên lạc với hắn được, lo hắn bị gì nên chạy tới thăm chừng.
Miêu Nghị ngước lên nói:
- Mời vào.
Rất nhanh có người dẫn lão già vào hành lễ.
Miêu Nghị nhìn mắt đối phương liền biết không phải Vân Tri Thu, có vài thứ có thể ngụy trang, có vài thứ không ngụy trang được. Miêu Nghị rất quen thuộc mắt của Vân Tri Thu.
Lão già hành lễ, ánh mắt lộ ra một chút nghiền ngẫm trực tiếp truyền âm:
- Thì ra ngươi là Ngưu Hữu Đức lừng lẫy
Miêu Nghị đang ngồi nghe giọng đó thì khẽ run, con ngươi co rút. Bạch Phượng Hoàng!
Miêu Nghị không quên giọng của Bạch Phượng Hoàng nhanh như vậy, hắn khẳng định đó là nàng, ánh mắt kia cũng giống. Miêu Nghị đang suy nghĩ làm sao tìm được Bạch Phượng Hoàng, không ngờ đối phương chủ động tìm tới cửa.
Miêu Nghị quay đầu nhìn Diêm Tu yên lặng canh giữ sau lưng mình, phất tay với Từ Đường Nhiên:
- Ngươi lui xuống đi, không có ta cho phép thì không ai được đi vào, bao gồm như phu nhân.
Từ Đường Nhiên lĩnh mệnh rời đi:
- Tuân lệnh!
Từ Đường Nhiên mới ra ngoài đã thấy Phi Hồng bưng trà đến, gã ngăn nàng lại không cho vào.
Trong lều, Miêu Nghị chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm lão già trước mắt.
Lão già cười khẽ:
- Ha ha ha!
Lão già lắc người lóe ánh sáng bạc, giây lát hiện ra nguyên hình, Bạch Phượng Hoàng toàn thân trắng tinh mặc váy trắng.
Diêm Tu luôn giữ im lặng chợt giật bắn người, Miêu Nghị giơ tay dằn lại.
Lại một yêu hồ ngàn mặt có thể thiên biến vạn hóa, hèn gì có thể né tránh phong tỏa kiểm tra chạy vào đây! Miêu Nghị thầm nghiến răng.
Miêu Nghị trầm giọng hỏi:
- Nàng rất to gan, dám đến tận đây. Sao nàng biết ta ở đây?
Lúc trước đối phương không hỏi thân phận của hắn, Miêu Nghị cũng không nói, hắn nghi ngờ không lẽ Yến Bắc Hồng lộ ra?
Bạch Phượng Hoàng phất tay ném đồ cho Miêu Nghị, cầm xem liền biết đã hiểu lầm Yến Bắc Hồng. Đây là ngọc điệp quan chức của Miêu Nghị, trong đó có thân phận của hắn, quên mất vụ này.
Miêu Nghị cất ngọc điệp, hỏi:
- Nàng muốn làm gì?
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Tiếp tục giao dịch của chúng ta, ngươi lấy đồ trên người của ta ra, ta trả đồ của ngươi lại cho ngươi.
Miêu Nghị nheo mắt nói:
- Đến nơi này rồi thì không thể theo ý nàng, nơi này không phải Mê Loạn tinh hải cho nàng dựa thế, rục rịch một cái là tinh vực xung quanh sẽ bị phong tỏa ngay, không dễ chạy thoát. Ta không cần đồ vật, bắt nàng rồi thì sợ gì không lấy lại đồ được?
Bạch Phượng Hoàng khịt mũi:
- Bớt nói nhảm hù người đi, ta không phải bị hù đến lớn, nếu ngươi không sợ chết thì cứ thử! Ta không ngại nói thẳng, ta là ngọc tủy thành tinh, ngươi hủy trái tim của ta thì trong một chốc ta sẽ không chết, có đầy đủ thời gian làm thịt ngươi. Ta không tin trên đời này còn có người không sợ chết!
Bạch Phượng Hoàng nói xong giơ tay chộp kéo Yến Bắc Hồng chật vật ra:
- Tiểu tử này rất cứng miệng, chết sống không chịu lộ thân phận của ngươi, biết ngay hai người có quan hệ không tầm thường. Có muốn ta làm thịt hắn trước cho ngươi lên tinh thần không?
Người Yến Bắc Hồng đẫm máu, hiển nhiên đã bị hành hạ. Yến Bắc Hồng ngước đầu lên tiếc nuối nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị mím chặt môi, mắt tràn đầy xin lỗi.
Yến Bắc Hồng bị lôi ra là Miêu Nghị biết hắn không có sự lựa chọn, lúc trước hắn còn hy vọng Bạch Phượng Hoàng không rõ tình cảm giữa mình và Yến Bắc Hồng, bây giờ đã bị nhìn thấu làm hắn mất tiền cược đàm phán. Huống chi Hắc Thán còn trong tay đối phương.
Miêu Nghị rít qua kẽ răng:
- Ta làm sao tin rằng xong việc nàng không lật lọng?
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Như ngươi nói, nếu có rục rịch gì dù ta chạy khỏi đây được cũng khó khăn trốn khỏi tinh vực này. Ta không cần tự tìm rắc rối cho mình, lần này ta phát tài lớn đủ sống thoải mái thật lâu, không cần dựa vào ít đồ của ngươi. Ngưu Hữu Đức, mọi người chỉ theo như nhu cầu, xong việc thì không gặp nhau nữa, được không?
Mặt Miêu Nghị cứng ngắc nhìn Bạch Phượng Hoàng chằm chằm, lòng rất bực tức. Hắn chợt nhận ra nữ nhân này cực kỳ gan dạ, dám trực tiếp xâm nhập vào quân doanh của quân cận vệ uy hiếp hắn!
Cuối cùng Miêu Nghị gằn từng chữ:
- Được, một lời hứa chắc!
Bạch Phượng Hoàng lật tay thu Yến Bắc Hồng vào, đi tới trước mặt Miêu Nghị nói:
- Mau lên đi đừng dằng dai, cũng đừng giở trò gì!
Miêu Nghị giơ năm ngón tay cách không thi pháp tỏa định Tâm Diễm trong trái tim Bạch Phượng Hoàng, vận chuyển Tinh Hỏa quyết.
Bạch Phượng Hoàng cau mày khẽ rên:
- A . . .
Với Bạch Phượng Hoàng thì đây là thứ trói buộc Bạch Phượng Hoàng nhiều năm, nhưng với Miêu Nghị thì chỉ là chuyện tiện tay. Ngọn lửa vô hình chiếm trái tim Bạch Phượng Hoàng đung đưa rồi tan biến, nàng cảm giác hai thứ vô hình thẩm thấu ra khỏi trái tim chảy tới ngực, hóa thành vô số đốm sáng đỏ lam lấm tấm tụ lại trong năm ngón tay Miêu Nghị, chui vào lòng bàn tay hắn rồi biến mất.
Rất nhanh Miêu Nghị vung tay, chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn Bạch Phượng Hoàng:
- Đến lượt nàng thực hiện lời hứa.
Bạch Phượng Hoàng nội thị xem xét, vẻ mặt hớn hở. Tai họa trói buộc nàng nhiều năm đã bị gỡ bỏ, tuy tiểu trận còn trong trái tim nhưng đã không làm gì được nàng, trực tiếp thi pháp xóa bỏ nó.
Trước kia không dám phá tiểu trận này không phải Bạch Phượng Hoàng không có năng lực đó mà vì nàng không dám phá, còn lấy tu vi ra rót năng lượng vào bảo vệ tiểu trận, không thì ngọn lửa vô hình mất khống chế sẽ lấy mạng nàng ngay. Giờ không còn lo lắng gì nữa nên tất nhiên Bạch Phượng Hoàng muốn phá nó.
Giải trừ tai họa trong lòng rồi Bạch Phượng Hoàng thở hắt ra, phất tay ném trữ vật thủ trạc và túi thú lên bàn dài.
- Ngươi tự kiểm kê đi, đồ của ngươi ta không lấy một món, tất cả ở đây hết, thấy ta giữ chữ tín không?
Miêu Nghị không là loại người nghe gì tin đó, hắn nhanh chóng nhặt lên từng món xem xét. Trước tiên xác nhận Yến Bắc Hồng, Hắc Thán bình an sau đó Miêu Nghị kiểm kê vật phẩm khác, tổng cộng có bao nhiêu đồ thì chính hắn cũng không biết, hắn sẽ không ghi nhớ mấy vật nhỏ lẻ tẻ, nhưng mấy thứ quan trọng đúng là không thiếu gì, những cái khác không cần so đo, phỏng chừng người ta không rảnh giở trò mấy món lặt vặt.
Miêu Nghị ngước lên nói:
- Vào đi.
Một thuộc hạ vào trong, chào xong hai tay dâng lên một khối ngọc điệp:
- Bẩm đại thống lĩnh, bên ngoài có người cầu kiến, nói là cố nhân của người.
- Cố nhân?
Miêu Nghị hút ngọc điệp vào tay, hỏi:
- Họ gì tên gì?
Thuộc hạ trả lời:
- Ty chức không biết, người canh cổng nói đối phương không chịu lộ ra thân phận.
Miêu Nghị cau mày, thi pháp xem xét ngọc điệp trong tay, bên trong vẽ một con Đường Lang, là Âm Dương Đường Lang mà hắn nuôi. Không lẽ Vân Tri Thu đến? Miêu Nghị đoán Vân Tri Thu không liên lạc với hắn được, lo hắn bị gì nên chạy tới thăm chừng.
Miêu Nghị ngước lên nói:
- Mời vào.
Rất nhanh có người dẫn lão già vào hành lễ.
Miêu Nghị nhìn mắt đối phương liền biết không phải Vân Tri Thu, có vài thứ có thể ngụy trang, có vài thứ không ngụy trang được. Miêu Nghị rất quen thuộc mắt của Vân Tri Thu.
Lão già hành lễ, ánh mắt lộ ra một chút nghiền ngẫm trực tiếp truyền âm:
- Thì ra ngươi là Ngưu Hữu Đức lừng lẫy
Miêu Nghị đang ngồi nghe giọng đó thì khẽ run, con ngươi co rút. Bạch Phượng Hoàng!
Miêu Nghị không quên giọng của Bạch Phượng Hoàng nhanh như vậy, hắn khẳng định đó là nàng, ánh mắt kia cũng giống. Miêu Nghị đang suy nghĩ làm sao tìm được Bạch Phượng Hoàng, không ngờ đối phương chủ động tìm tới cửa.
Miêu Nghị quay đầu nhìn Diêm Tu yên lặng canh giữ sau lưng mình, phất tay với Từ Đường Nhiên:
- Ngươi lui xuống đi, không có ta cho phép thì không ai được đi vào, bao gồm như phu nhân.
Từ Đường Nhiên lĩnh mệnh rời đi:
- Tuân lệnh!
Từ Đường Nhiên mới ra ngoài đã thấy Phi Hồng bưng trà đến, gã ngăn nàng lại không cho vào.
Trong lều, Miêu Nghị chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm lão già trước mắt.
Lão già cười khẽ:
- Ha ha ha!
Lão già lắc người lóe ánh sáng bạc, giây lát hiện ra nguyên hình, Bạch Phượng Hoàng toàn thân trắng tinh mặc váy trắng.
Diêm Tu luôn giữ im lặng chợt giật bắn người, Miêu Nghị giơ tay dằn lại.
Lại một yêu hồ ngàn mặt có thể thiên biến vạn hóa, hèn gì có thể né tránh phong tỏa kiểm tra chạy vào đây! Miêu Nghị thầm nghiến răng.
Miêu Nghị trầm giọng hỏi:
- Nàng rất to gan, dám đến tận đây. Sao nàng biết ta ở đây?
Lúc trước đối phương không hỏi thân phận của hắn, Miêu Nghị cũng không nói, hắn nghi ngờ không lẽ Yến Bắc Hồng lộ ra?
Bạch Phượng Hoàng phất tay ném đồ cho Miêu Nghị, cầm xem liền biết đã hiểu lầm Yến Bắc Hồng. Đây là ngọc điệp quan chức của Miêu Nghị, trong đó có thân phận của hắn, quên mất vụ này.
Miêu Nghị cất ngọc điệp, hỏi:
- Nàng muốn làm gì?
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Tiếp tục giao dịch của chúng ta, ngươi lấy đồ trên người của ta ra, ta trả đồ của ngươi lại cho ngươi.
Miêu Nghị nheo mắt nói:
- Đến nơi này rồi thì không thể theo ý nàng, nơi này không phải Mê Loạn tinh hải cho nàng dựa thế, rục rịch một cái là tinh vực xung quanh sẽ bị phong tỏa ngay, không dễ chạy thoát. Ta không cần đồ vật, bắt nàng rồi thì sợ gì không lấy lại đồ được?
Bạch Phượng Hoàng khịt mũi:
- Bớt nói nhảm hù người đi, ta không phải bị hù đến lớn, nếu ngươi không sợ chết thì cứ thử! Ta không ngại nói thẳng, ta là ngọc tủy thành tinh, ngươi hủy trái tim của ta thì trong một chốc ta sẽ không chết, có đầy đủ thời gian làm thịt ngươi. Ta không tin trên đời này còn có người không sợ chết!
Bạch Phượng Hoàng nói xong giơ tay chộp kéo Yến Bắc Hồng chật vật ra:
- Tiểu tử này rất cứng miệng, chết sống không chịu lộ thân phận của ngươi, biết ngay hai người có quan hệ không tầm thường. Có muốn ta làm thịt hắn trước cho ngươi lên tinh thần không?
Người Yến Bắc Hồng đẫm máu, hiển nhiên đã bị hành hạ. Yến Bắc Hồng ngước đầu lên tiếc nuối nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị mím chặt môi, mắt tràn đầy xin lỗi.
Yến Bắc Hồng bị lôi ra là Miêu Nghị biết hắn không có sự lựa chọn, lúc trước hắn còn hy vọng Bạch Phượng Hoàng không rõ tình cảm giữa mình và Yến Bắc Hồng, bây giờ đã bị nhìn thấu làm hắn mất tiền cược đàm phán. Huống chi Hắc Thán còn trong tay đối phương.
Miêu Nghị rít qua kẽ răng:
- Ta làm sao tin rằng xong việc nàng không lật lọng?
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Như ngươi nói, nếu có rục rịch gì dù ta chạy khỏi đây được cũng khó khăn trốn khỏi tinh vực này. Ta không cần tự tìm rắc rối cho mình, lần này ta phát tài lớn đủ sống thoải mái thật lâu, không cần dựa vào ít đồ của ngươi. Ngưu Hữu Đức, mọi người chỉ theo như nhu cầu, xong việc thì không gặp nhau nữa, được không?
Mặt Miêu Nghị cứng ngắc nhìn Bạch Phượng Hoàng chằm chằm, lòng rất bực tức. Hắn chợt nhận ra nữ nhân này cực kỳ gan dạ, dám trực tiếp xâm nhập vào quân doanh của quân cận vệ uy hiếp hắn!
Cuối cùng Miêu Nghị gằn từng chữ:
- Được, một lời hứa chắc!
Bạch Phượng Hoàng lật tay thu Yến Bắc Hồng vào, đi tới trước mặt Miêu Nghị nói:
- Mau lên đi đừng dằng dai, cũng đừng giở trò gì!
Miêu Nghị giơ năm ngón tay cách không thi pháp tỏa định Tâm Diễm trong trái tim Bạch Phượng Hoàng, vận chuyển Tinh Hỏa quyết.
Bạch Phượng Hoàng cau mày khẽ rên:
- A . . .
Với Bạch Phượng Hoàng thì đây là thứ trói buộc Bạch Phượng Hoàng nhiều năm, nhưng với Miêu Nghị thì chỉ là chuyện tiện tay. Ngọn lửa vô hình chiếm trái tim Bạch Phượng Hoàng đung đưa rồi tan biến, nàng cảm giác hai thứ vô hình thẩm thấu ra khỏi trái tim chảy tới ngực, hóa thành vô số đốm sáng đỏ lam lấm tấm tụ lại trong năm ngón tay Miêu Nghị, chui vào lòng bàn tay hắn rồi biến mất.
Rất nhanh Miêu Nghị vung tay, chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn Bạch Phượng Hoàng:
- Đến lượt nàng thực hiện lời hứa.
Bạch Phượng Hoàng nội thị xem xét, vẻ mặt hớn hở. Tai họa trói buộc nàng nhiều năm đã bị gỡ bỏ, tuy tiểu trận còn trong trái tim nhưng đã không làm gì được nàng, trực tiếp thi pháp xóa bỏ nó.
Trước kia không dám phá tiểu trận này không phải Bạch Phượng Hoàng không có năng lực đó mà vì nàng không dám phá, còn lấy tu vi ra rót năng lượng vào bảo vệ tiểu trận, không thì ngọn lửa vô hình mất khống chế sẽ lấy mạng nàng ngay. Giờ không còn lo lắng gì nữa nên tất nhiên Bạch Phượng Hoàng muốn phá nó.
Giải trừ tai họa trong lòng rồi Bạch Phượng Hoàng thở hắt ra, phất tay ném trữ vật thủ trạc và túi thú lên bàn dài.
- Ngươi tự kiểm kê đi, đồ của ngươi ta không lấy một món, tất cả ở đây hết, thấy ta giữ chữ tín không?
Miêu Nghị không là loại người nghe gì tin đó, hắn nhanh chóng nhặt lên từng món xem xét. Trước tiên xác nhận Yến Bắc Hồng, Hắc Thán bình an sau đó Miêu Nghị kiểm kê vật phẩm khác, tổng cộng có bao nhiêu đồ thì chính hắn cũng không biết, hắn sẽ không ghi nhớ mấy vật nhỏ lẻ tẻ, nhưng mấy thứ quan trọng đúng là không thiếu gì, những cái khác không cần so đo, phỏng chừng người ta không rảnh giở trò mấy món lặt vặt.