Thời gian trôi qua thật nhanh! Trong nháy mắt đã là chuyện của trăm năm trước.
Nếu không có chuyến đi Lưu Vân Sa Hải này, hắn gần như đã quên rằng mình còn có một đoạn ký ức như thế. Hắn không nhớ nổi đã bao lâu nó không còn xuất hiện trong đầu nữa
. Dường như là kể từ sau khi hắn rời đi chùa Diệu Pháp liền không còn để tâm nữa. Để cho hắn khắc sâu ấn tượng cũng chỉ là nữ nhân kia với vẻ phong tình khác lạ.
Hắn nghĩ, ngay cả bản thân cũng suýt quên, thì dù có tìm được nàng ở Lưu Vân Sa Hải thì đã sao, chưa chắc nàng có thể nhớ được mình, tu vi của nàng ta cao như vậy, chính mình chẳng qua là khách qua đường với nàng mà thôi. Ngay cả cái tên, nàng ấy cũng không muốn cho biết, thì làm sao có thể tốn tâm tư để nhớ tới một tên vô danh tiểu tốt như hắn.
Miêu Nghị nhớ lại tình hình lúc đó, màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lại có tu vi còn cao hơn kẻ đóng vai anh hùng. Hắn cũng nhịn không được, lắc đầu cười.
- Ngưu. . . Ngưu Nhị, làm sao vậy?
Phủ chủ nào đó đã đổi tên là Đặng Hổ hỏi.
- Không có gì!
Miêu Nghị quay đầu lại để dặn dò:
- Phải đi trong sa mạc chừng ba ngày nữa mới có thể đến mục đích, địa hình ở đây nhìn qua cũng không khác nhau mấy đâu, chúng ta đều là lần đầu tiên đến đây, mọi người nhớ kỹ phương hướng, chớ lạc đường.
- Vâng!
Tất cả cùng đáp.
Miêu Nghị quát:
- Kiềm chế lại cái tật xấu vỗ mông ngựa, trăm miệng một lời kia đi, các ngươi phải hiểu rõ, người ở nơi này hận nhất người của phía chính quyền, không muốn chết thì phải bỏ cái tật xấu này!
Mọi người đều khúm núm đáp ứng.
Đang vào lúc họ muốn đi tiếp, bỗng nghe được tiếng vó ngựa lộp bộp từ phía sau truyền tới, đó là thanh âm phát ra từ thú cưỡi đang phi nước đại trong sa mạc.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy 3 kỵ mã đamg phi như bay, một nữ hai nam, trang phục của họ tràn đầy nét độc đáo của vùng dị vực.
Làm mọi người cảnh giác chính là, 3 kỵ mã kia lại lao về phía bọn hắn.
Trước mắt, 3 kỵ mã kia đang di chuyển từ từ quanh bọn hắn, dò xét với thái độ hoàn toàn không kiêng nể gì cả với 10 người.
Người cầm đầu là một nữ tử có mái tóc tết thành nhiều bím nhỏ, đội một vòng hoa tươi 5 màu trên đầu, khuôn mặt xinh xắn tú lệ lại có góc cạnh rõ ràng, lộ ra hào khí của nam nhân.
Nàng ta nghiêng đầu, cặp mắt to sáng ngời nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, rồi cười sảng lãng và nói:
- Mấy vị cũng đi Lưu Vân Sa Hải sao?
Miêu Nghị gật đầu:
- Đúng vậy!
Nữ tử vẫn cười và nói:
- Chắc mấy vị mới tới đây, trước kia ở Lưu Vân Sa Hải.
Miêu Nghị cười nói:
- Ta cũng chưa từng nhìn thấy các ngươi.
Nữ tử nói thẳng:
- Tên ta là Trình Ưng Vũ, chữ trình trong lộ trình , chữ ưng trong thương ưng (diều hâu), chữ vũ trong phi vũ (bay lượn).
- Tên rất hay!
Miêu Nghị cũng tự giới thiệu mình:
- Tại hạ Ngưu Nhị, chữ ngưu trong ngận ngưu, chữ nhị là con số.
2 người sau lưng nàng kia thấy phản ứng của Miêu Nghị thì nhìn nhau. Nghe đến 'Trình Ưng Vũ' ở Lưu Vân Sa Hải mà vẫn điềm nhiên như không, thì có thể hoàn toàn khẳng định được gã kia mới tới lần đầu tiên. mà tên của Miêu Nghị vừa nghe cũng cảm giác hơi giả.
Trình Ưng Vũ vừa buông lỏng tay vừa cười:
- Chẳng phải bây giờ đã biết sao?
Nàng lại nhìn về phía mấy vị phủ chủ khác
- Không biết tôn tính đại danh của mấy vị là gì?
Miêu Nghị trả lời thay họ:
- Hình như chúng ta chưa quen đến mức cần tìm hiểu tường tận gốc rễ của nhau.
- Ngưu huynh thật là cẩn thận.
Trình Ưng Vũ vung ngón tay chỉ về xung quanh rồi nói:
- Ở đây có bọn cướp sa mạc hoành hành, tai sao ta không kết bạn đồng hành cùng nhau, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Miêu Nghị không cần nghĩ ngợi đã đáp lại một cách dứt khoát:
- Được!
Trình Ưng Vũ cười má lúm đồng tiền. Nàng vẫy tay một cái, dẫn theo hai người đi cùng, tiếp tục phi ngựa về phía trước.
Miêu Nghị cũng phi ngựa đuổi theo họ.
Chín vị phủ chủ đều nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ sầu lo .
Hồ Nhất Bách theo sau, truyền âm cho Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, ở đây chúng ta phải cẩn thận, những người chủ động đến gần có thể là kẻ có lòng dạ khó lường đó!
Miêu Nghị truyền âm trả lời:
- Chúng ta không quen người này. Nếu họ thật sự có ác ý, nhất định sẽ ra tay với chúng ta, chúng ta cũng không tránh được. Ta ở ngoài sáng cứ phải đề phòng địch ở chỗ tối, vậy tại sao ta lại không giữ chúng ở bên người, có khác thường cũng sẽ kịp thời phát hiện để đối phó. Nhắc mọi người buông lỏng chút đi, đừng có căng thẳng quá như thế! Các ngươi đang muốn cho người khác biết là các ngươi đang sợ sao? Càng sợ thì chúng càng dám ra tay với ngươi!
Đột nhiên hắn vươn tay ra, hai ngón tay kẹp lấy một cánh hoa vừa bay tới, đặt vào trước mũi để ngửi, một mùi thơm lạ lùng.
Hắn nhìn về phía trước, là từ vòng hoa của Trình Ưng Vũ bay tới. Thỉnh thoảng có một vài cánh hoa thơm ngát cuốn theo chiều gió.
Nghe hắn giải thích, Hồ Nhất Bách không biết nên nói gì. Lời này không phù hợp với tư tưởng từ trước đến giờ của y, nhưng y không thể không theo, đành phải truyền âm chuyển cáo lời của Miêu Nghị cho những người khác.
Mà lúc này, người sau lưng Trình Ưng Vũ cũng đang truyền âm vào trong tai của nàng
- Lục đương gia, tên Ngưu Nhị này đúng là người trong tranh, khi nào thì ra tay?
Trình Ưng Vũ truyền âm trả lời:
- Ta đã nhìn ra từ lâu, không được hành động thiếu suy nghĩ! Tên này mới gặp mặt lần đầu rồi nói một hai câu liền dám đi theo chúng ta. Ánh mắt của hắn có trầm tĩnh, cho thấy người này nhất định là có chỗ bất phàm, nếu không thì mạng của hắn cũng không đến một trăm ngàn kim tinh. Đợi chuẩn bị xong mới ra tay cũng không muộn, cần phải một kích đắc thủ!
- Vừa nghe cũng biết Ngưu Nhị là tên giả, vì sao đến cả người trả tiền cũng không chịu lộ ra lai lịch thật sự của tên này?
- Đó không phải là chuyện mà chúng ta cần lo, chúng ta chỉ cần lấy được đầu của hắn để đổi lấy thù lao là được rồi.
Mặt trời nắng gắt, hơi chói mắt, màu sắc của bốn phía đã trở nên nhiễu loạn, giống như ở trong lò nướng.
Đúng như lời Yêu Nhược Tiên, thế mạnh của long câu đến trong sa mạc thì không phát huy ra được, hơn nữa chạy lâu cũng phí lực, so với tốc độ của Miêu Nghị khi chạy hết sức cũng không nhanh hơn mấy, nhưng mà sự chịu đựng hơn hắn là điều chắc chắn.
Miêu Nghị tính toán trong lòng, xem ra mục tiêu ba ngày đến mục đích đã lệch xa mong đợi.
Nếu không có chuyến đi Lưu Vân Sa Hải này, hắn gần như đã quên rằng mình còn có một đoạn ký ức như thế. Hắn không nhớ nổi đã bao lâu nó không còn xuất hiện trong đầu nữa
. Dường như là kể từ sau khi hắn rời đi chùa Diệu Pháp liền không còn để tâm nữa. Để cho hắn khắc sâu ấn tượng cũng chỉ là nữ nhân kia với vẻ phong tình khác lạ.
Hắn nghĩ, ngay cả bản thân cũng suýt quên, thì dù có tìm được nàng ở Lưu Vân Sa Hải thì đã sao, chưa chắc nàng có thể nhớ được mình, tu vi của nàng ta cao như vậy, chính mình chẳng qua là khách qua đường với nàng mà thôi. Ngay cả cái tên, nàng ấy cũng không muốn cho biết, thì làm sao có thể tốn tâm tư để nhớ tới một tên vô danh tiểu tốt như hắn.
Miêu Nghị nhớ lại tình hình lúc đó, màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lại có tu vi còn cao hơn kẻ đóng vai anh hùng. Hắn cũng nhịn không được, lắc đầu cười.
- Ngưu. . . Ngưu Nhị, làm sao vậy?
Phủ chủ nào đó đã đổi tên là Đặng Hổ hỏi.
- Không có gì!
Miêu Nghị quay đầu lại để dặn dò:
- Phải đi trong sa mạc chừng ba ngày nữa mới có thể đến mục đích, địa hình ở đây nhìn qua cũng không khác nhau mấy đâu, chúng ta đều là lần đầu tiên đến đây, mọi người nhớ kỹ phương hướng, chớ lạc đường.
- Vâng!
Tất cả cùng đáp.
Miêu Nghị quát:
- Kiềm chế lại cái tật xấu vỗ mông ngựa, trăm miệng một lời kia đi, các ngươi phải hiểu rõ, người ở nơi này hận nhất người của phía chính quyền, không muốn chết thì phải bỏ cái tật xấu này!
Mọi người đều khúm núm đáp ứng.
Đang vào lúc họ muốn đi tiếp, bỗng nghe được tiếng vó ngựa lộp bộp từ phía sau truyền tới, đó là thanh âm phát ra từ thú cưỡi đang phi nước đại trong sa mạc.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy 3 kỵ mã đamg phi như bay, một nữ hai nam, trang phục của họ tràn đầy nét độc đáo của vùng dị vực.
Làm mọi người cảnh giác chính là, 3 kỵ mã kia lại lao về phía bọn hắn.
Trước mắt, 3 kỵ mã kia đang di chuyển từ từ quanh bọn hắn, dò xét với thái độ hoàn toàn không kiêng nể gì cả với 10 người.
Người cầm đầu là một nữ tử có mái tóc tết thành nhiều bím nhỏ, đội một vòng hoa tươi 5 màu trên đầu, khuôn mặt xinh xắn tú lệ lại có góc cạnh rõ ràng, lộ ra hào khí của nam nhân.
Nàng ta nghiêng đầu, cặp mắt to sáng ngời nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, rồi cười sảng lãng và nói:
- Mấy vị cũng đi Lưu Vân Sa Hải sao?
Miêu Nghị gật đầu:
- Đúng vậy!
Nữ tử vẫn cười và nói:
- Chắc mấy vị mới tới đây, trước kia ở Lưu Vân Sa Hải.
Miêu Nghị cười nói:
- Ta cũng chưa từng nhìn thấy các ngươi.
Nữ tử nói thẳng:
- Tên ta là Trình Ưng Vũ, chữ trình trong lộ trình , chữ ưng trong thương ưng (diều hâu), chữ vũ trong phi vũ (bay lượn).
- Tên rất hay!
Miêu Nghị cũng tự giới thiệu mình:
- Tại hạ Ngưu Nhị, chữ ngưu trong ngận ngưu, chữ nhị là con số.
2 người sau lưng nàng kia thấy phản ứng của Miêu Nghị thì nhìn nhau. Nghe đến 'Trình Ưng Vũ' ở Lưu Vân Sa Hải mà vẫn điềm nhiên như không, thì có thể hoàn toàn khẳng định được gã kia mới tới lần đầu tiên. mà tên của Miêu Nghị vừa nghe cũng cảm giác hơi giả.
Trình Ưng Vũ vừa buông lỏng tay vừa cười:
- Chẳng phải bây giờ đã biết sao?
Nàng lại nhìn về phía mấy vị phủ chủ khác
- Không biết tôn tính đại danh của mấy vị là gì?
Miêu Nghị trả lời thay họ:
- Hình như chúng ta chưa quen đến mức cần tìm hiểu tường tận gốc rễ của nhau.
- Ngưu huynh thật là cẩn thận.
Trình Ưng Vũ vung ngón tay chỉ về xung quanh rồi nói:
- Ở đây có bọn cướp sa mạc hoành hành, tai sao ta không kết bạn đồng hành cùng nhau, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Miêu Nghị không cần nghĩ ngợi đã đáp lại một cách dứt khoát:
- Được!
Trình Ưng Vũ cười má lúm đồng tiền. Nàng vẫy tay một cái, dẫn theo hai người đi cùng, tiếp tục phi ngựa về phía trước.
Miêu Nghị cũng phi ngựa đuổi theo họ.
Chín vị phủ chủ đều nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ sầu lo .
Hồ Nhất Bách theo sau, truyền âm cho Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, ở đây chúng ta phải cẩn thận, những người chủ động đến gần có thể là kẻ có lòng dạ khó lường đó!
Miêu Nghị truyền âm trả lời:
- Chúng ta không quen người này. Nếu họ thật sự có ác ý, nhất định sẽ ra tay với chúng ta, chúng ta cũng không tránh được. Ta ở ngoài sáng cứ phải đề phòng địch ở chỗ tối, vậy tại sao ta lại không giữ chúng ở bên người, có khác thường cũng sẽ kịp thời phát hiện để đối phó. Nhắc mọi người buông lỏng chút đi, đừng có căng thẳng quá như thế! Các ngươi đang muốn cho người khác biết là các ngươi đang sợ sao? Càng sợ thì chúng càng dám ra tay với ngươi!
Đột nhiên hắn vươn tay ra, hai ngón tay kẹp lấy một cánh hoa vừa bay tới, đặt vào trước mũi để ngửi, một mùi thơm lạ lùng.
Hắn nhìn về phía trước, là từ vòng hoa của Trình Ưng Vũ bay tới. Thỉnh thoảng có một vài cánh hoa thơm ngát cuốn theo chiều gió.
Nghe hắn giải thích, Hồ Nhất Bách không biết nên nói gì. Lời này không phù hợp với tư tưởng từ trước đến giờ của y, nhưng y không thể không theo, đành phải truyền âm chuyển cáo lời của Miêu Nghị cho những người khác.
Mà lúc này, người sau lưng Trình Ưng Vũ cũng đang truyền âm vào trong tai của nàng
- Lục đương gia, tên Ngưu Nhị này đúng là người trong tranh, khi nào thì ra tay?
Trình Ưng Vũ truyền âm trả lời:
- Ta đã nhìn ra từ lâu, không được hành động thiếu suy nghĩ! Tên này mới gặp mặt lần đầu rồi nói một hai câu liền dám đi theo chúng ta. Ánh mắt của hắn có trầm tĩnh, cho thấy người này nhất định là có chỗ bất phàm, nếu không thì mạng của hắn cũng không đến một trăm ngàn kim tinh. Đợi chuẩn bị xong mới ra tay cũng không muộn, cần phải một kích đắc thủ!
- Vừa nghe cũng biết Ngưu Nhị là tên giả, vì sao đến cả người trả tiền cũng không chịu lộ ra lai lịch thật sự của tên này?
- Đó không phải là chuyện mà chúng ta cần lo, chúng ta chỉ cần lấy được đầu của hắn để đổi lấy thù lao là được rồi.
Mặt trời nắng gắt, hơi chói mắt, màu sắc của bốn phía đã trở nên nhiễu loạn, giống như ở trong lò nướng.
Đúng như lời Yêu Nhược Tiên, thế mạnh của long câu đến trong sa mạc thì không phát huy ra được, hơn nữa chạy lâu cũng phí lực, so với tốc độ của Miêu Nghị khi chạy hết sức cũng không nhanh hơn mấy, nhưng mà sự chịu đựng hơn hắn là điều chắc chắn.
Miêu Nghị tính toán trong lòng, xem ra mục tiêu ba ngày đến mục đích đã lệch xa mong đợi.