Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùm!

Thích khách không kịp nghĩ nhiều đã bị Lưu Tinh tiễn bắn bể đầu.

Lúc này Phục Thanh mới hét một tiếng ‘khổn tiên thằng’, cấp dưới vừa lấy sợi thừng ra, mọi người chưa kịp hành động thì cuộc ám sát đã chấm dứt theo thân tàn của thích khách rơi xuống đất. Phục Thanh và Ưng Vô Địch ném ra trường thương mới chỉ khiến đại trận bao phủ hư không Thiên Nhai hiện hình, có thể thấy tốc độ đánh nhau trong khoảnh khắc mau cỡ nào.

Vù vèo!

Hai mũi Lưu Tinh tiễn lần lượt bay về, Miêu Nghị chộp vào tay, hắn chậm rãi xoay đầu lại, thu chân đứng tấn, giơ cung cầm tên, lộ nửa bờ vai thân hình săn chắc, tóc xõa dài đứng đó. Sau lưng Miêu Nghị là phế tích cửa cung sụp đổ, Bảo Liên đã lùi lại một bước đang giật mình đứng bên trong nhìn ra ngoài.

Mọi người nhìn Miêu Nghị chằm chằm, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng máu loãng chảy róc rách.

Cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi khiến người kinh diễm với tốc độ phản ứng của Miêu Nghị, càng kinh diễm sự bình tĩnh trong khoảnh khắc đó. Vào phút sống chết Miêu Nghị không hề hốt hoảng, không thì chưa biết ai là người chết. Ánh mắt mọi người nhìn đại thống lĩnh trở nên nghiêm túc hơn, nhiều người thầm than không uổng là hảo hán một mình giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân, quả nhiên danh bất hư truyền!

Bọn họ không biết rằng Miêu Nghị cũng bị bất đắc dĩ, khoảnh khắc đó hắn bắt được cái nào thì dùng thứ đó, không thể lãng phí thời gian chọn lựa. Miêu Nghị vốn định dùng Đả Bất Lạn, nhưng lỡ rút Phá Pháp cung ra thì đành dùng nó. Lẽ ra liên tục bắn ba mũi nhưng không kịp, Miêu Nghị chỉ đành bắn một mũi tên ra, có thể thấy tình hình gấp gáp tới mức nào. Thực lực của đối thủ quá mạnh, không cho phép Miêu Nghị có nhiều thời gian phản ứng.

May mắn đang ở cửa Thủ Thành cung, cách con đường rộng, có trọng binh cách ly khiến thích khách không đến gần ám sát được, cho Miêu Nghị chút thời gian phản ứng. Nếu đánh lén cự ly gần như ở Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu thì vừa rồi Miêu Nghị chết chắc.

Đám thê thiếp Vân Tri Thu thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, nhưng tim vẫn đập rất nhanh. Pháp Âm lúc trước chắp tay mặc niệm kinh Phật siêu độ cho hơn tám ngàn mạng sống dần thả hai tay xuống, trợn to mắt sáng. Ban đầu Pháp Âm trách Miêu Nghị tàn nhẫn, lúc này mới biết người ta cũng không nhẹ tay với hắn.



Đám người Cơ Mỹ Lệ sợ hết hồn nhìn Miêu Nghị tóc xõa dài đứng thẳng, ánh mắt phức tạp.

Đám nữ nhân này tuy được Miêu Nghị nuôi nhưng bảo trong lòng ai không bất mãn hắn tam thê tứ thiếp là không thể nào. Chỉ có bây giờ bọn họ mới sâu sắc cảm nhận được Miêu Nghị bỏ ra tài nguyên nuôi bọn họ không phải nhẹ nhàng kiếm được, không phải ngồi trên chức quan béo bở đại thống lĩnh Thiên Nhai là tài nguyên tự động đổ về. Bọn họ an nhàn thoải mái là Miêu Nghị dùng mạng sống đổi lấy. Nam nhân này không chỉ đối mặt người ngoài tấn công trí mạng, ví dụ ám sát ngay trước mắt, còn phải luôn cảnh giác người mình phản bội, như người thân năm nhà bắt tay nhau phản hắn. Có trái ôm phải ấp cũng không thoải mái gì.

Nếu mới rồi Miêu Nghị đi bán muối thì ngày lành trong đại thế giới của họ cũng kết thúc.

Miêu Nghị tóc xõa dài đứng trước cửa cung sụp đổ lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng nghĩ mà run. Chỉ có Miêu Nghị biết mới rồi lưỡi bảo kiếm xẹt qua cho đến nay vị trí đó còn tê dại đau nhức.

Miêu Nghị chỉ hơi tạm dừng trên người nhóm Vân Tri Thu một chút rồi tiếp tục tìm kiếm trong đám đông còn ai đáng ngờ không, hắn lo vẫn có kẻ quấy phá, dù sao rất nhiều người muốn giết hắn. Miêu Nghị chỉ không ngờ có người dám công khai ám sát hắn ngay trước mắt công chúng, thân phận của hắn là đại thống lĩnh Thiên nhai trấn thủ một phương. Xem ra có người không quan tâm giới hạn cuối cùng, không thèm nể mặt Thiên Đế, đây là điều cực kỳ nguy hiểm cho Miêu Nghị.

Nếu da cọp khoác trên người cũng không thể bảo vệ được hắn thì có rất nhiều người có thể đưa Miêu Nghị vào chỗ chết.

Trên nóc nhà phía xa, bốn người Chung Ly Khoái đổi áo dịch dung lại cũng sợ đứng tim.

Cửa thành còn đóng, bọn họ tạm thời không ra được, ai ngờ mới bỏ mặc Miêu Nghị một chốc đã có người xuống tay với hắn. Khi chuyện xảy ra vì bọn họ cách quá xa, Thiên La muốn ngăn cản cũng không kịp, quá đột ngột.

Thấy Miêu Nghị không bị gì ngược lại tru sát tu sĩ Thải Liên thì Thiên La gật gù khen:

- Tiểu tử giỏi, năng lực bình tĩnh ứng biến rất tốt, có thể tránh thoát một kiếp không phải may mắn!



Thiên La xoay người phất tay mang ba người nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng đến gần Thủ Thành cung phòng ngừa có người lại tấn công Miêu Nghị.

Keng keng keng!

Bảo kiếm khảm trên trận bảo vệ rơi xuống đất, đám người Phục Thanh đứng trước cửa cung giật mình nhìn Miêu Nghị bỗng chốc lấy lại tinh thần.

Từ thống lĩnh hỏi dồn:

- Đại nhân có sao không?

Miêu Nghị nhẹ lắc đầu, vẫn lạnh lùng tìm kiếm trong đám người.

Thiên binh thiên tướng ở bên dưới phản ứng lại, một đám người xông tới gần xác thích khách ngã xuống, đao thương chặt chém xác chết thành thịt vụn.

Từ Đường Nhiên hú lên:

- Tổ cha nó, tránh ra cho ta!

Từ Đường Nhiên giơ thương vọt tới đâm chọc cái xác đã nát bấy, trông bộ dáng tức giận hơn ai hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK