Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng chúng đại thần đều âm thầm lắc đầu, phái hệ Doanh gia cũng im lặng, Doanh Vô Mãn cũng ngồi nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị nhị đệ của mình, hắn hận không thể xông lên dùng lang nha bổng gồ lên đầu tên kia, ngươi ít nói một chút thì chết à? Có nhiều người thuộc phe Doanh hệ vậy mà vẫn không thể đấu lại được miệng của một mình ngươi sao?

Còn Khấu Tranh thì thở phào nhẹ nhõm, bằng không thì con rể Khấu gia bị chỉ trích trước mặt mọi người mà lại chẳng có ai đứng ra làm chứng thì còn mặt mũi nào mà nói nữa chứ, bất kể việc này có thể nào thì ít nhất Ngưu Hữu Đức vẫn còn đang treo danh phận “con rể” Khấu gia trên mình.

Tinh linh trong tay hắn nhanh chóng truyền đạt thông tin cho người bên ngoài, dặn dò mọi người phải nói thế nào mới thích hợp.

Thanh Chủ:

- Truyền vào đi!

Sau đó rất nhanh, người của Cận Vệ Quân ở ngoài điện nhanh chóng mang người Doanh gia, Khấu gia trên bàn tiệc đi vào trong.

Kết quả làm chứng rất đơn giản, tất nhiên là người của Doanh gia thề thốt phủ nhận chuyện Doanh Vô Khuyết đã từng nói điều gì, còn người Khấu gia thì làm chứng câu nói “có người ngồi sai nơi” lúc mời rượu, về phần Doanh Vô Khuyết có truyền âm nói gì hay không thì chỉ bảo rằng có nhận thấy pháp lực chấn động khi truyền âm của Doanh Vô Khuyết, còn hắn đã nói gì thì không rõ lắm.

Rõ ràng là mỗi bên đều nói theo ý mình, ông nói gà, bà nói vịt, ai biết ai đúng ai sai?

Lúc trước người Khấu gia hoàn toàn không có đi ra làm chứng, nhưng cuối cùng cũng bị người Doanh gia kéo vào vũng bùn này, hiện tại những người của phái hệ khác không thể nào chất vất Khấu gia được, dù sao thì không phải Khấu gia không tuân thủ lời hứa trước đó, mà là người của Doanh gia tự bê đá đập chân mình thôi. Rất nhiều đại thần đã lăn lộn trên triều đình rất lâu, nên hiểu rõ tâm tư của Thanh Chủ, vấn đề này đã không còn quan trọng thật giả nữa rồi, không thể nghiên cứu sâu hơn, nếu chứng minh được lời nói Doanh Vô Khuyết là đúng, vậy thì làm sao Thiên Hậu chịu đựng được, rồi làm sao Thiên Phi có thể chịu đựng được, chẳng lẽ giết Doanh Vô Khuyết sao? Điều đó có khác gì với việc trong lòng Doanh gia thực sự có quỷ đâu? Cho dù người Doanh gia có tâm làm vậy đi nữa, nhưng có một số việc không thể đâm thủng trắng trợn được.

Kết quả vốn đang vô cùng mỹ mãn là Ngưu Hữu Đức chết, ai cũng không có ý kiến gì.

Tóm lại, cả một đám đại thần thầm than trong lòng, bởi vì Doanh Vô Khuyết ngu ngốc mà Ngưu Hữu Đức có thể thuận lợi vượt qua được cửa ai nguy hiểm trước đó rồi.

Tề Linh Hoàn cũng âm thầm cười khổ, không phải thuộc hạ của Doanh Thiên Vương vô dụng, mà là... tóm lại không trách được thuộc hạ đâu! Quả nhiên không năm ngoài dự đoán của đám đại thần này, Thanh Chủ cất giọng nhàn nhạt đặt dấu chấm hết:

- Cuối cùng thì có nói hay không nói, sau buổi tiệc mừng thọ này sẽ điều tra kỹ càng.



Ai cũng hiểu rõ, có rất nhiều người Khấu gia và Doanh gia phải chịu trách nhiệm trước lời nói hiện giờ của mình, tất nhiên phải đảm bảo không có sai sót, nếu chỉ dùng một câu cho qua, còn điều tra cái rắm gì nữa!

Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không phải là người ngu, dù sao nàng đã lăn lộn nhiều năm trong Thiên Cung như vậy cũng không phải là ngồi không, tất nhiên hiểu được Miêu Nghị đã tránh thoát kiếp nạn lần này, vì thế ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị ngầm mang theo vẻ khen ngợi, đúng là không làm mất mặt Thiên Tần Cung!

Trước kia nàng còn không nghĩ rằng người của Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị là người của Thiên Tần Cung, hiện tại nàng đã thấy được lòng trung thành của hắn.

Về phần những phu nhân đang ngồi kia đều cảm thấy đáng tiếc bởi vì dường như Miêu Nghị đã đắc tội hầu như gần hết mọi người rồi.

Duy chỉ có mẹ con Mị Nương là âm thầm thở phào nhẹ nhõm giùm Miêu Nghị, hai nàng thực sự cảm thấy tình cảnh trước đó ẩn tàng đao quang kiểm ảnh cực kỳ nguy hiểm, đây cũng là lần đầu tiên hai mẹ con phát hiện miệng lưỡi con người chính là vũ khí ác độc đến mức này, giết người không thấy máu!

Nhưng các đại thần trong triều đều hiểu rõ, chắc chắn Doanh gia sẽ không buông tha Miêu Nghị dể dàng như vậy đâu, đã thua một ván thì ván này khẳng định phải hòa nhau, bằng không thì còn mặt mũi nào mà ngẩng cao đầu được nữa?

Quả nhiên, sau khi một đám nhân chứng được mời ra ngồi, Tề Linh Hoàn vẫn đứng không ngồi nhìn về Thanh Chủ chắp tay nói:

- Bệ hạ minh giám!

Sau đó hắn quau đầu nhắm vào Miêu Nghị nói tiếp:

- Nếu như sự việc vừa rồi không thể phân rõ phải trái, nhưng vẫn có một số việc vẫn có thể nói rõ ràng, lúc trước ngươi làm náo loạn bên ngoài kia, không chỉ có một mình ta, ngoài ra còn có rất nhiều đại thần đều nghe được câu nói “Không có công lao, chỉ biết bất lực ỷ lại dựa vào danh tiếng của bậc cha chú, người như thế mà cũng xứng đáng mắng ta?” của ngươi, ngươi có thừa nhận ngươi đã từng nói vậy không?

Cái gì gọi là “náo loạn bên ngoài” chứ? Rõ ràng là Doanh Vô Khuyết náo loạn, cho dù nói ta náo loạn đi chăng nữa thì cũng là Doanh Vô Khuyết và hắn cùng náo loạn chứ... Trong lòng Miêu Nghị thẩm nhủ, nhưng nếu đâm lao thì phải theo lao thôi, vì thế hắn đáp lời:

- Đương nhiên! Ty chức không giống với một số người...



Miêu Nghị liếc mắt nhìn Doanh Vô Khuyết:

- Những gì ty chức nói thì chính là do ty chức nói, không giống với một số người dám nói mà không dám nhận!

Mẹ ngươi, ta vừa nói những điều này, ngươi liền trả lại! Doanh Vô Khuyết ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị, đáy mắt tràn ngập lửa giận, trong lòng có xúc động muốn dốc sức liều mạng với đối phương.

- Không biết ngươi đang mắng người nào ở đây?

Tề Linh Hoàn nói xong, bắt đầu quan sát phản ứng của những vị đại thần trong triều.

Miêu Nghị đáp lời:

- Ty chức không cho răng ty chức đang mắng một ai cả, mà là đang trần thuật một sự thật thôi.

Tức thì Tề Linh Hoàn hùng hổ dọa người nói tiếp:

- Không biết ngươi đã lập được công lớn gì, dám nhục mạ người khác là kẻ bất lực, ỷ lại danh tiếng của bậc cha chú thì đang chỉ ai đây?

Hắn cô gắng khơi dậy sự tức giận trong đám người ngồi đây, mở rộng phạm vi công kích của Miêu Nghị.

Trong lòng mẹ con Mị Nương âm thầm lo lắng.

Ai ngờ Miêu Nghị lại cứng rắn tiếp lời, giọng nói trầm bổng du dương:

- Ty chức bất tài, lúc đuổi bắt đào phạm Thiên Đình được bệ hạ ngự phong đệ nhất, trong mắt ty chức đó chính là công lớn, đủ để tự hào về chính bản thân mình! Xin hỏi đại nhân, trong thiên hạ này có mấy ai được vinh hạnh đặc thù như thế này? Về phần những kẻ bất lực ỷ vào danh tiếng bậc cha chú, đại nhân muốn gán tội này cho ai, người đó liên tưởng thế nào thì liên tưởng thế đó thôi, ty chức thấp cổ bé họng không thể nào tranh luận được trên triều đình, nếu như người nào cảm thấy ty chức nói sai, không ngại mang tiểu bối trong nhà mình so sánh tu vi với ty chức, chấp nhận đấu một mình cùng với ty chức trong điều kiện ngang nhau, hay chấp nhận dẫn binh với số lượng tương đương đánh với ty chức một trận chiến, bất luận là đối kháng một một hay dẫn binh đối chiến, ty chức đều có lòng tin đánh hắn thành một kẻ bất lực, phơi bày sự thật, khôn cần phải mắng chửi một ai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK