Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lễ vật của Hạ Hầu gia làm sao? - Miêu Nghị không rõ vì sao nàng lại biến sắc, cầm vòng tay trừ vật lên xem, cũng sửng sốt một chút, lấy đồ trong vòng tay trừ vật ra, một xấp hiệu phiếu (ngân phiếu) màu tử kim, trên mặt hiệu phiếu bỗng nhiên có bốn chữ “tín nghĩa ngân trang” (Ngân hàng Tín Nghĩa).

Miêu Nghị đương nhiên không có gì xa lạ với “Tín Nghĩa ngân trang” này, thế nhưng hiệu phiếu đáng giá như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, là loại phiếu có giá trị cao nhất, một tấm tương đương với một trăm triệu hồng tinh, coi như là mười vạn viên tiên nguyên đan, hắn tin rằng Hạ Hầu gia cũng không đến mức lấy hiệu phiếu giả đi làm lễ vật.

Có thể đổi ra tiền mặt hay không? Không cần nghi ngờ nữa! Hiệu phiếu của Tín Nghĩa ngân trang này còn có thời gian tồn tại lâu hơn nhiều so với thời gian xây dựng Thiên Đình, uy tín không thể chê được, đó là tấm biết chắc chắn, thật sự là Thiên Đình tập trung lại cũng không có cách nào có thể sánh ngang được với ngân trang, cộng thêm sự cam kết bảo mật của Tín Nghĩa ngân trang thì không thể nghi ngờ gì nữa, mà ngân trang của quan phương (nhà nước) giao dịch qua lại dễ bị quan phương để mắt tới, cho nên nói một câu không dễ nghe, ngay cả đại thần Thiên Đình có khoản tiền tài bí mật qua lại cũng đi Tín Nghĩa ngân trang, như vậy là có thể tưởng tượng được.

Mười tấm hiệu phiếu tử kim, Miêu Nghị đếm đi đếm lại hết lần này đến lần khác, quả thực là mười tờ, cũng chính mà một nghìn triệu hồng tinh, chẳng khác nào Hạ Hầu gia một lần tặng mười tỉ viên tiên nguyên đan cho mình, “hí!”, sau khi xác nhận, Miêu Nghị không nhìn được mà hít một hơi khí lạnh!

Phần hậu lễ này đủ để giúp mình đẩy mạnh tu vi lên Thái Liên Tứ Phẩm, ý niệm này đặt ở trên người Miêu Nghị chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu luyện mà nói, có lẽ ý niệm này không có gì quá khoa trương, thế nhưng đặt ở trên người của một người bình thường mà nói, tuyệt đại đa số tu sĩ cả đời này có thể gom góp được tư nguyên tu luyện đạt đến Thái Liên Nhất Phẩm là đã rất khá rồi. Cho dù là người trong Thiên Đình, nếu không phải Miêu Nghị đã từng chiếm được chức quan béo bở kiếm được nhiều tiền, lại đã từng phát hiện ra tiền của phi nghĩa, cũng chỉ có thể dựa vào thời gian để tích lũy từng chút một, một người không quyền không thế lại không có cơ duyên gì sao có thể dễ dàng tập hợp được số lượng lớn tư nguyên như vậy.

Phần đầu Vân Tri Thu kiểm kê lễ vật của Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng đã vừa dày vừa nặng rồi lúc trước nhìn thấy là lễ vật nặng nhất, tặng mười triệu hồng tinh, tương đương với một trăm triệu viên tiên nguyên đan, mà lễ vật của Hạ Hầu gia này lại gấp một trăm lần Lạc Mãng!

Ra tay hào phóng đến kinh người!

Miêu Nghị chuẩn bị tâm ý cho hơn vạn bộ hạ cũ may mắn còn sống sót, mỗi người một vạn viên tiên nguyên đan, một vạn người chính là mười tỉ viên. Hạ Hầu gia vừa ra tay, liền bổ sung toàn bộ chỗ còn thiếu, bây giờ hắn xem như là đã hiểu được vì sao Vân Tri Thu lại nói không cần nữa, một phần quà mừng của Hạ Hầu gia đã đủ rồi.

Vân Tri Thu một thân y phục đỏ thắm đứng lên, ngạc nhiên nói:

- Quan hệ của chàng và Hạ Hầu gia rất tốt sao? Sao lại từ trước đến nay chưa từng nghe thấy chàng nói đến?

Miêu Nghị lặng lẽ lắc đầu, cũng làm bộ dạng không giải thích được, nói:



- Ta cũng không biết vì sao Hạ Hầu gia lại tặng lễ vật lớn như vậy, ta và Hạ Hầu gia cũng không có giao tình này, cũng không có nhân tình nào, cho dù tặng quà thì cũng phải tặng đến Khấu gia mới đúng, tặng cho Khấu gia, phần quà này cũng không tính là gì, tặng cho ta... có phải là lầm rồi không, vốn dĩ là tặng cho Khấu gia, nhưng lại đưa nhầm đến chỗ chúng ta.

Vân Tri Thu cau mày nói:

- Năng lực làm việc của Hạ Hầu gia, không đến nổi ngay cả tặng lễ vật cũng sẽ tặng nhầm chứ?

Miêu Nghị gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên tâm, quay sang nói với Thiên Nhi:

- Thiên Nhi, ngươi đi nghe ngóng một chút, hỏi xem có phải là nhầm không.

- Vâng! - Thiên Nhi trả lời rồi rời đi.

Ba người trong phòng đợi không bao lâu, Thiên Nhi quay trở về thông báo.

- Đại nhân, phu nhân, Khấu gia bên đó nói đã nhận được lễ vật của Hạ Hầu gia rồi.

Miêu Nghị và Vân Tri Thu đưa mắt nhìn nhau, Vân Tri Thu cau mày lẩm bẩm nói:

- Hạ Hầu gia này khiến cho người ta có chút nhìn không hiểu, nhìn thế nào cũng thấy có chút giống như muốn kết giao với chúng ta, thế nhưng theo lý mà nói thì Hạ Hầu gia không phải không biết bây giờ chúng ta là người của Khấu gia, hắn chỉ cần có giao tình thích hợp với Khấu gia, chúng ta bên này sẽ không có vấn đề gì, vậy lặng lẽ cho chúng ta một phần lễ vật lớn như vậy là có ý gì?

Miêu Nghị cũng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:



- Nghỉ không ra thì không nghĩ nữa, dụng ý gì cứ chờ là biết thôi, Hạ Hầu gia đã làm như vậy, mục đích sớm muộn cũng sẽ bộc lộ ra thôi.

Hắn quơ quơ tấm hiệu phiếu trong tay, lại nói tiếp:

- Thế nhưng tài lực của Hạ Hầu gia này thật đúng là không bình thường, điểm này đối với việc Hạ Hầu gia lũng đoạn (độc quyền) trong việc giao dịch ở thế giới ngầm mà nói chắn chắn cũng không tính là gì! Đúng rồi, Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán có tặng lễ vậy hay không?

Vân Tri Thu lắc đầu nói:

- Đã để ý rồi, bên đó rất cẩn thận, không tặng, chắc chắn là đã tặng đến chỗ Khấu gia rồi.

Miêu Nghị nhét hiệu phiếu trên tay vào trong tay của Vân Tri Thu, nói:

- Đã có số tiền này rồi, vậy việc của hơn vạn bộ hạ cũ kia phu nhân hao tâm tổn trí một chút nhé, mau chóng sắp xếp đưa đến cho bọn họ đi. Ta biết trên tay chúng ta bây giờ khá eo hẹp, nhưng việc ở Tây Đinh Vực ta thực sự hổ thẹn với bọn họ, những người đã chết trận đó ta cũng không có năng lực đi bồi thường cho bọn họ, chỉ có thể biểu đạt chút tâm tí để mong được an lòng thôi.

Vân Tri Thu khẽ thở dài nói:

- Chàng cần gì phải giải thích với thiếp, thiếp cũng không nói là không đồng ý, tâm tình của chàng thiếp cũng hiểu, thiếp chỉ muốn nhắc nhở chàng một chút, chúng ta vẫn chưa có năng lực để nuôi dưỡng một nhóm đại quân, có thể cố được lần này, nhưng không thể cố được lần sau, hi vọng chàng có tính toán trong lòng.

Miêu Nghị lặng lẽ gật đầu, nói:

- Ta còn phải ở lại đây một trăm năm, việc chi tiêu của một trăm năm này không phải là một con số nhỏ, nếu thực sự túng thiếu, nàng xem Viên Thất Phẩm Kết Đan kia và cây Thần Thảo kia có thể nghĩ cách bán đi trước không? Chợ đen bên đó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK