Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc muốn đi vừa quay đầu lại phát hiện Bảo Liên vẫn còn đi theo mình, hắn cười nói:

- Chỗ ta không có việc gì, ngươi đi trước đi.

- Vâng!

Bảo Liên đáp ứng, nhìn thân ảnh hắn tiến vào Vân Dung Quán với ánh mắt phức tạp, nàng cũng nghe nói Miêu Nghị theo đuổi lão bản nương cửa hàng này.

Đi vào hỏi thăm nho sinh thì biết bà chủ không trong cửa hàng, sau đó biết Hoàng Phủ Quân Nhu đã đến đang ở hậu viện với bà chủ, Miêu Nghị đi vào hậu viện.

Trong đình viện tại hậu viện, Vân Tri Thu đang cười nói với Hoàng Phủ Quân Nhu.

Miêu Nghị vượt qua hòn non bộ đi tới đây, hắn cười nói:

- Bà chủ... Hoàng Phủ chưởng quầy còn ở đó chứ?

Hai nữ nhân trước sau đứng lên, Vân Tri Thu làm bộ rụt rè hành lễ.

- Bái kiến Ngưu thống lĩnh.

- Ngưu thống lĩnh!

Hoàng Phủ Quân Nhu cũng trêu tức nói một câu, làm cho Miêu Nghị có phần không được tự nhiên.

Vân Tri Thu cau mày đánh giá sắc mặt hai người, chợt mời ngồi, lệnh Thiên Nhi, Tuyết Nhi dâng trà.

- Hai vị đại mỹ nữ đang nói chuyện gì ở đây thế?

Miêu Nghị vui vẻ ngồi xuống.

Hoàng Phủ Quân Nhu cười nói:

- Đang hỏi phu quân Vân tỷ tỷ khi nào sẽ đến, ta muốn nhìn phong thái của hắn.

Vân Tri Thu cười nói:

- Hoàng Phủ muội tử quan tâm tới phu quân của ta, ta cũng không dám cho hắn xuất hiện, vạn nhất bị Hoàng Phủ muội tử nhìn trúng thì làm sao bây giờ?

Lời này... Miêu Nghị ho khan hai tiéng, ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu lại nói một câu:

- Ta đang sốt ruột thay Ngưu thống lĩnh, Ngưu thống lĩnh có tâm ý với Vân tỷ tỷ ai cũng biết.

Vân Tri Thu lắc đầu:

- Muội tử nói giỡn, một phụ nữ có chồng như ta không có suy nghĩ này trong đầu.

- Đây chẳng phải làm tinh thần Ngưu thống lĩnh chán nản hay sao.

Hoàng Phủ Quân Nhu che miệng cười cười, ánh mắt nhìn thẳng Miêu Nghị, dường như đang nói: có nghe không, nghe thấy người ta lời nói gì chưa, người ta không có khả năng tiếp nhận ngươi, hết hi vọng đi.

Bị đá một cái làm Miêu Nghị đã giật mình, hắn lập tức nhìn sang Thiên Nhi, Tuyết Nhi, phát hiện góc độ của hai nàng không nhìn thấy, trong nội tâm mới thở ra một hơi, hắn lại dịch chuyển hai chân để tránh phiền toái, cười nói:



- Hoàng Phủ chưởng quầy, ta có chút chuyện cần nói với lão bản nương.

Vương bát đản lại đuổi ta đi! Hoàng Phủ Quân Nhu hận nghiến răng, nàng vẫn cười nói đứng dậy:

- Vân tỷ tỷ, ta sẽ không quấy rầy việc riêng tư của ngươi.

Vì vậy Vân Tri Thu đứng dậy đưa tiễn, sau tiễn ra cửa mới quay về, đi vào trong đình lại vỗ vai Miêu Nghị, cười cợt nói:

- Nữ nhân này xinh đẹp không kém gì Hồng Trần tiên tử nha? Có muốn ta tác hợp cho ngươi hay không, cưới vào cửa làm thê thiếp?

- Đừng nói mò.

Miêu Nghị giả bộ tức giận:

- Nàng tới tìm ngươi làm gì?

Vân Tri Thu nhìn hắn, nàng cười nhưng trong lòng không cười, ngồi xuống lấy một cái rương ra, mở nắp lộ ra một cái đĩa ngõ bên trong, vỗ rương và nói:

- Quả nhiên Quần Anh hội rất lợi hại, ngươi muốn chủ tinh đồ, ta nhờ nàng hỗ trợ, nàng một lời đáp ứng, chưa tới nửa năm năm đã thu thập các khu vực đã biết trong Đại Thế Giới.

Miêu Nghị nhíu mày, nói:

- Không có để nàng phát giác cái gì chứ?

Vân Tri Thu khép lại rương hòm:

- Không có, lần trước nói chuyện phiếm với ta, nàng vô tình nói tới việc này, ta làm bộ có hứng thú muốn học, thừa cơ xin nhờ nàng, nàng đã đáp ứng, cũng không biết chúng ta cần làm gì.

- Ngươi bảo Thiên Nhi, Tuyết Nhi có rảnh hỗ trợ tìm xem, cứ tìm phương vị đại khái trước đã.

Miêu Nghị thuận tay xuất một quả cầu kim loại màu đen giao cho nàng.

Thấy hắn không có hứng thú với bảo tàng, hai người là phu thê nhiều năm, Vân Tri Thu cũng nhìn ra nội tâm hắn có chuyện, hỏi:

- Như thế nào, hào hứng không cao?

- Ta chuẩn bị tìm địa phương bế quan tu luyện, không có thời gian làm việc này.

Miêu Nghị tìm lý do, tạm thời không cho nàng biết việc khảo hạch. Loại chuyện này nàng cũng không giúp được gì, không nên làm nàng chờ đợi trong lo lắng.

Việc này Miêu Nghị đã nói qua với nàng, Vân Tri Thu cũng biết, nói:

- Đi đâu? Đi khi nào? Lúc nào trở lại?

- Chỉ cần tìm biển sâu là được, không định chạy xa, ngay tại Thiên Nguyên tinh đi, ngày mai khởi hành, trong một năm sẽ trở lại.

Sau khi bàn giao với nàng vài câu, Miêu Nghị lại hỏi:

- Lão yêu quái luyện chế đồ vật của ta, đã luyện xong chưa?



Vân Tri Thu:

- Cái này không thể trách hắn, là ta dặn dò thà thiếu không ẩu, thừa dịp hiện tại không có việc gì, không bằng chuẩn bị chiến giáp của ngươi cho tốt, không nói hồng tinh tinh khiết cao độ cần nhiều thời gian và tốn sức, vì thế hắn phải đặt tâm vào làm, ngươi yên tâm, xem tiến độ có lẽ cuối năm sẽ xong.

Cuối năm là xong, xem ra khảo hạch sang năm không thành vấn đề! Miêu Nghị yên tâm, đứng lên nói:

- Đi! Ta đi về trước, trong phủ thống lĩnh còn nhiều việc cần an bài, buổi tối lại đến với ngươi.

Vân Tri Thu đi theo ra ngoài, thuận tay chỉnh sửa quần áo giúp hắn

- Ngày mai sẽ đi, buổi tối nên qua đêm với các nàng đi. Ta với ngươi làm thường xuyên, ta nghe nói ngươi vài tháng không qua bên kia rồi. Ngay cả Thiên Nhi, Tuyết Nhi dính mưa móc còn nhiều hơn tỷ muội các nàng, có chút quá. Người ở bên cạnh, ngươi không thường đi qua càng không nói nổi, lần này phải đi cả năm, nhân đều mọc trong da thịt, làm nữ nhân không có phúc ba vợ bốn nàng hầu như nam nhân.

- Biết rõ, buổi tối sẽ đi!

Miêu Nghị gật đầu, ôm nàng và hôn lên bờ môi đầy dư vị, lại thấy Thiên Nhi, Tuyết Nhi cười cười:

- Chiếu cố tốt phu nhân, chuyện nên làm phải làm, không nên chuyện gì cũng cần phu nhân quan tâm.

- Vâng!

Hai nàng cúi đầu đưa tiễn.

Vân Tri Thu kéo tay đưa tiễn đến hòn non bộ, cũng không dám đi ra bên ngoài, nàng nói:

- Đi sớm về sớm, lại biến mất không thấy mặt mũi, đừng trách ta vô tình.

Miêu Nghị vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, quay người rời đi.

Vừa ra khỏi Vân Dung Quán, phát hiện sau lưng có người đuổi theo, vừa quay đầu lại đã thấy Bảo Liên lại theo phía sau, kỳ quái nói:

- Ngươi không trở về?

Bảo Liên nói:

- Mới vừa đi dạo quanh đây, không nghĩ tới đại nhân ra nhanh như thế.

Miêu Nghị im lặng, người ta tận trung cương vị công tác hắn không còn gì để nói, chẳng muốn nói, vẫy tay cùng trở về.

Đến cửa phủ thống lĩnh, da đầu Miêu Nghị lại run lên, một chiếc kiệu hình dáng quen thuộc đặt tại đó, không phải kiệu của Hoàng Phủ Quân Nhu thì có thể là ai.

Thấy màn kiệu nhúc nhích, Miêu Nghị không nói hai lời tiến vào phủ thống lĩnh, truyền âm báo với thủ vệ.

- Bổn thống lĩnh có chuyện quan trọng, hôm nay không gặp kẻ nào cả.

Cũng không thể trách hắn làm tuyệt, hắn hạ quyết tâm không có gút mắc với nữ nhân này, nếu không sẽ cho nàng chỗ trống thừa cơ dây dưa.

Hoàng Phủ Quân Nhu vừa chui ra vồ hụt, trong nội tâm phát điên, lúc này nghe thủ vệ thông báo, thủ vệ cũng chuyển cáo nguyên lời vừa rồi, nàng tức giận xiết chặc nắm đấm, gương mặt mang theo băng sương tiến vào trong kêệu, lạnh lùng nói:

- Trở về!

Miêu Nghị quay về phủ thống lĩnh lập tức an bài công vụ, gọi Phục Thanh và Ưng Vô Địch gặp mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK