Sự tức giận này hệt như lôi đình sấm dậy!
Miêu Nghị hơi há hốc mồm ngạc nhiên, không hiểu vì sao tàn hồn này lại phản ứng mạnh đến vậy, lúc trước đều tỏ ra cao cao tại thượng, giọng điệu luôn mang theo vẻ chẳng thèm ngó tới điều gì cả, câu nói của Hắc Thán lại có thể kích thích nó kinh khủng vậy sao? Không chấp nhận là được rồi, vì sao phải mắng chửi nó? Đúng là mất đi khí phách của Long Thần quá rồi.
Miêu Nghị ghé mắt nhìn sang Hắc Thán, hắc! Chỉ có Bàn Tặc của hắn thật sự có khí phách!
Hắc Thán vẫn vẫy đuôi vui vẻ như trước, nhìn trái bản thân nó, rồi quay đầu nhìn phải cả người nó, dường như vô cùng đắc ý thưởng thức bộ dáng của mình, thoạt nhìn chẳng hề để bụng gì cả, quay sang hỏi Miêu Nghị:
- Hắc đang tức giận ta phải không, tạp chủng là sao?
-…
Miêu Nghị im lặng, thì ra tên này không biết tạp chủng là có ý gì, hắn liền hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe ai nói đến hai từ “tạp chủng” lần nào sao?
- Không có! Là lời măng người đúng không? Nhìn bộ dạng hắn tức giận như vậy, chắc là mắng ta chứ gì?
Hắc Thán hỏi:
- Thôi được rồi!
Miêu Nghị muốn nó không so đo vấn đề này nữa, đánh không thắng người ta, giờ không phải là lúc tính sổ đâu, anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt.
Ai ngờ, liệt diễm long đầu đang làm bộ như không nghe thấy gì hết, nhưng vì cơn tức vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, nên nó trực tiếp quát vào mặt Hắc Thán, giải thích rõ ràng cho Hắc Thán hiểu rõ:
- Kết quả của tạp giao mới sinh ra tạp chủng, chính là giao phối với thứ hỗn tạp nào đó sinh ra loại ti tiện, thể loại như ngươi mà dám xưng là Long Tộc sao?
Hắc Thán đang ngăm nghía bản thân nó bông giật mình chốc lát, nói:
- Ta hiểu rồi, ý ngươi là ám chỉ ta được sinh ra từ việc giao phối giữa rồng và thiên mã phải không?
Đến giờ phút này Miêu Nghị mới thông suốt, thì ra long hồn này đang tức giận làm dơ bẩn huyết thống Long Tộc, hắn biết rõ Hắc Thán cũng chả phải đứa tốt lành gì sợ nó nhịn không được lửa giận mà xảy ra chuyện nên hắn khuyên nhủ lần nữa:
- Bàn Tặc, thôi được rồi đó.
Con người chính là vậy đó, khi sự việc không đổ lên đầu mình thì có thể khuyên người khác tỉnh táo, mà Miêu Nghị lại quên rằng hắn đã từng là đối tượng được khuyên thường xuyên. Hắc Thán vẫn vẫy đuôi như cũ, không hề tức giận chút nào, dùng giọng điệu hờ hững không có việc gì nói tiếp:
- Hắc đâu có nói sai điều gì, căn bản thì ta chính là tạp chủng, cũng đầu phải là lời mắng chửi gì đâu? Ta chỉ cảm thấy hơi quái lạ, nếu như ngay cả ta cũng không được tính là Long Tộc, vậy thì hắn cũng chẳng có tư cách gì để tự xưng là Long Tộc đâu.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn nó, thầm mắng nó quá ngu ngốc, người ta là Long Thần đó, là cấp bậc tổ tông trong Long Tộc, nếu người ta không phải Long Tộc thì ai mới có thể là Long Tộc được?
Liệt diễm long đầu giận quá hóa cười:
- Loài bò sát đúng là loài bò sát, nêu tự nhận mình là tạp chủng, ta cũng không muốn so đo gì với ngươi nữa.
Bộ dạng Hắc Thán vẫn vô cùng khó hiểu, nói:
- Ngươi so đo với ta cái gì? Ta chỉ là một tạp chủng do hai giống loài sinh ra, còn ngươi là tạp chủng do tám loại hợp thành, hỗn tạp hơn nhiều so với ta. Nếu tiếp tục tị nạnh thì chẳng phải tự làm bản thân ngươi mất mặt sao?
Nghe giọng điệu của nó, thoạt nhìn giống như pha lẫn vài phần tự đắc, tỏ ra ta không thèm chấp nhặt với ngươi đâu.
-…
Miêu Nghị lập tức kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, giật nảy mình nhìn Hắc Thán, hèn chi cái thằng này không đồng ý, thì ra nó dùng phương thức lý giải hiếm có này để hiểu vấn đề, xem ra đứng ở một góc độ khác mà giải thích từ “tạp chủng” này cũng khá có ích đó.
- Ngươi vừa nói gì?
Liệt diễm long đầu rống giận.
- Được được, ta sai rồi, dù sao ta cũng không đánh thắng được ngươi.
Hắc Thán ngoắc ngoắc cái đuôi, ngoan ngoằn nhận thua. Rõ ràng là nó không muốn ăn thiệt thòi trước mắt mới nhận thua đấy nhé, không phải nó bị đuối lý gì đâu.
Đổ mồ hôi! Miêu Nghị phát hiện đôi khi quá ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc, hắn chợt phát hiện liệt diễm long đầu bắt đầu run rầy kịch liệt, hiểu rằng Hắc Thán không nói đạo lý đã chọc tức nó rồi.
Thực ra hắn cũng khó chịu đối với liệt diễm long đầu kia, dù sao thì chính đối phương mới là người mắng chửi trước, mà cho dù không có việc này đi nữa, hắn cũng đứng về phía Hắc Thán, Miêu Nghị vội đứng chắn trước mặt Hắc Thán, cười ha ha nói:
- Nếu tiền bối chướng mắt nó, không cần phải so đo với nó làm gì.
- Ta so đo với nó sao? Một thứ bò sát. Nó xứng à?
Liệt diễm long đầu hừ lạnh, thân hình lóe lên, nhanh chóng biến mất không thấy nữa, từng ngọn lửa cháy hừng hực phía trên Long Diễm Trì biến trở lại hình dáng con rồng ban đầu.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vẫy tay với Hắc Thán, nói:
- Đi theo ta.
Hắc Thán đĩnh đạc đi theo sau lưng Miêu Nghị, đến phía hậu địa, lúc chuẩn bị rẽ qua khúc ngoặc, nó quay đầu lại mắng.
- Thứ đồ không xương!
Ùng! Ngọn lửa bên trong Long Diễm Trì biến đổi, liệt diễm long đầu hiện thân lần nữa, nhìn chằm chằm vào chỗ Hắc Thán, quát lên:
- Loài bò sát kia, ngươi nói gì?
Hắc Thán giả bộ không nghe thấy gì hết, vội vàng chạy vào bên trong, phát ra tiêng huỳnh huỵch.
Miêu Nghị im lặng sững sờ tại chỗ. Sau đó nhanh chóng chuyển hướng sang chủ đề khác:
- Tiền bối, ta vẫn lấy làm lạ một việc ta phát hiện có khá nhiều ta linh vơ vét tài vật ở đây, nhưng lại chẳng thấy pháp bảo gì hết, chẳng lẽ những tu sĩ đi vào đây đều không đem theo pháp bảo sao?
Liệt diễm long đầu hừ lạnh, nói:
- Xem ra ngươi gặp được một tên tà linh có nhiều tiên tài!
Miêu Nghị xác nhận:
Đúng vậy, ta gặp một tên tà linh đã tránh được hai lần càn quét từ Thiên Đình.
- Liệt diễm long đầu:
- Không lẽ ngươi cho rằng đám tà linh trong Hoang Cổ có thể tránh được sự tiêu diệt của hai tộc Long Phượng sao?
Miêu Nghị đột nhiên sừng sờ, hắn chỉ thuận miệng hỏi để chuyển dời lực chú ý của đối phương từ Hắc Thán sang mình, không ngờ lại có thể hỏi được chút chuyện, hắn suy tư một lúc, tựa hồi hiểu rõ được điều gì đó, hơi kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ, hai tộc Long Phượng cố ý buông tha cho bọn chúng sao?
Miêu Nghị hơi há hốc mồm ngạc nhiên, không hiểu vì sao tàn hồn này lại phản ứng mạnh đến vậy, lúc trước đều tỏ ra cao cao tại thượng, giọng điệu luôn mang theo vẻ chẳng thèm ngó tới điều gì cả, câu nói của Hắc Thán lại có thể kích thích nó kinh khủng vậy sao? Không chấp nhận là được rồi, vì sao phải mắng chửi nó? Đúng là mất đi khí phách của Long Thần quá rồi.
Miêu Nghị ghé mắt nhìn sang Hắc Thán, hắc! Chỉ có Bàn Tặc của hắn thật sự có khí phách!
Hắc Thán vẫn vẫy đuôi vui vẻ như trước, nhìn trái bản thân nó, rồi quay đầu nhìn phải cả người nó, dường như vô cùng đắc ý thưởng thức bộ dáng của mình, thoạt nhìn chẳng hề để bụng gì cả, quay sang hỏi Miêu Nghị:
- Hắc đang tức giận ta phải không, tạp chủng là sao?
-…
Miêu Nghị im lặng, thì ra tên này không biết tạp chủng là có ý gì, hắn liền hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe ai nói đến hai từ “tạp chủng” lần nào sao?
- Không có! Là lời măng người đúng không? Nhìn bộ dạng hắn tức giận như vậy, chắc là mắng ta chứ gì?
Hắc Thán hỏi:
- Thôi được rồi!
Miêu Nghị muốn nó không so đo vấn đề này nữa, đánh không thắng người ta, giờ không phải là lúc tính sổ đâu, anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt.
Ai ngờ, liệt diễm long đầu đang làm bộ như không nghe thấy gì hết, nhưng vì cơn tức vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, nên nó trực tiếp quát vào mặt Hắc Thán, giải thích rõ ràng cho Hắc Thán hiểu rõ:
- Kết quả của tạp giao mới sinh ra tạp chủng, chính là giao phối với thứ hỗn tạp nào đó sinh ra loại ti tiện, thể loại như ngươi mà dám xưng là Long Tộc sao?
Hắc Thán đang ngăm nghía bản thân nó bông giật mình chốc lát, nói:
- Ta hiểu rồi, ý ngươi là ám chỉ ta được sinh ra từ việc giao phối giữa rồng và thiên mã phải không?
Đến giờ phút này Miêu Nghị mới thông suốt, thì ra long hồn này đang tức giận làm dơ bẩn huyết thống Long Tộc, hắn biết rõ Hắc Thán cũng chả phải đứa tốt lành gì sợ nó nhịn không được lửa giận mà xảy ra chuyện nên hắn khuyên nhủ lần nữa:
- Bàn Tặc, thôi được rồi đó.
Con người chính là vậy đó, khi sự việc không đổ lên đầu mình thì có thể khuyên người khác tỉnh táo, mà Miêu Nghị lại quên rằng hắn đã từng là đối tượng được khuyên thường xuyên. Hắc Thán vẫn vẫy đuôi như cũ, không hề tức giận chút nào, dùng giọng điệu hờ hững không có việc gì nói tiếp:
- Hắc đâu có nói sai điều gì, căn bản thì ta chính là tạp chủng, cũng đầu phải là lời mắng chửi gì đâu? Ta chỉ cảm thấy hơi quái lạ, nếu như ngay cả ta cũng không được tính là Long Tộc, vậy thì hắn cũng chẳng có tư cách gì để tự xưng là Long Tộc đâu.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn nó, thầm mắng nó quá ngu ngốc, người ta là Long Thần đó, là cấp bậc tổ tông trong Long Tộc, nếu người ta không phải Long Tộc thì ai mới có thể là Long Tộc được?
Liệt diễm long đầu giận quá hóa cười:
- Loài bò sát đúng là loài bò sát, nêu tự nhận mình là tạp chủng, ta cũng không muốn so đo gì với ngươi nữa.
Bộ dạng Hắc Thán vẫn vô cùng khó hiểu, nói:
- Ngươi so đo với ta cái gì? Ta chỉ là một tạp chủng do hai giống loài sinh ra, còn ngươi là tạp chủng do tám loại hợp thành, hỗn tạp hơn nhiều so với ta. Nếu tiếp tục tị nạnh thì chẳng phải tự làm bản thân ngươi mất mặt sao?
Nghe giọng điệu của nó, thoạt nhìn giống như pha lẫn vài phần tự đắc, tỏ ra ta không thèm chấp nhặt với ngươi đâu.
-…
Miêu Nghị lập tức kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, giật nảy mình nhìn Hắc Thán, hèn chi cái thằng này không đồng ý, thì ra nó dùng phương thức lý giải hiếm có này để hiểu vấn đề, xem ra đứng ở một góc độ khác mà giải thích từ “tạp chủng” này cũng khá có ích đó.
- Ngươi vừa nói gì?
Liệt diễm long đầu rống giận.
- Được được, ta sai rồi, dù sao ta cũng không đánh thắng được ngươi.
Hắc Thán ngoắc ngoắc cái đuôi, ngoan ngoằn nhận thua. Rõ ràng là nó không muốn ăn thiệt thòi trước mắt mới nhận thua đấy nhé, không phải nó bị đuối lý gì đâu.
Đổ mồ hôi! Miêu Nghị phát hiện đôi khi quá ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc, hắn chợt phát hiện liệt diễm long đầu bắt đầu run rầy kịch liệt, hiểu rằng Hắc Thán không nói đạo lý đã chọc tức nó rồi.
Thực ra hắn cũng khó chịu đối với liệt diễm long đầu kia, dù sao thì chính đối phương mới là người mắng chửi trước, mà cho dù không có việc này đi nữa, hắn cũng đứng về phía Hắc Thán, Miêu Nghị vội đứng chắn trước mặt Hắc Thán, cười ha ha nói:
- Nếu tiền bối chướng mắt nó, không cần phải so đo với nó làm gì.
- Ta so đo với nó sao? Một thứ bò sát. Nó xứng à?
Liệt diễm long đầu hừ lạnh, thân hình lóe lên, nhanh chóng biến mất không thấy nữa, từng ngọn lửa cháy hừng hực phía trên Long Diễm Trì biến trở lại hình dáng con rồng ban đầu.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vẫy tay với Hắc Thán, nói:
- Đi theo ta.
Hắc Thán đĩnh đạc đi theo sau lưng Miêu Nghị, đến phía hậu địa, lúc chuẩn bị rẽ qua khúc ngoặc, nó quay đầu lại mắng.
- Thứ đồ không xương!
Ùng! Ngọn lửa bên trong Long Diễm Trì biến đổi, liệt diễm long đầu hiện thân lần nữa, nhìn chằm chằm vào chỗ Hắc Thán, quát lên:
- Loài bò sát kia, ngươi nói gì?
Hắc Thán giả bộ không nghe thấy gì hết, vội vàng chạy vào bên trong, phát ra tiêng huỳnh huỵch.
Miêu Nghị im lặng sững sờ tại chỗ. Sau đó nhanh chóng chuyển hướng sang chủ đề khác:
- Tiền bối, ta vẫn lấy làm lạ một việc ta phát hiện có khá nhiều ta linh vơ vét tài vật ở đây, nhưng lại chẳng thấy pháp bảo gì hết, chẳng lẽ những tu sĩ đi vào đây đều không đem theo pháp bảo sao?
Liệt diễm long đầu hừ lạnh, nói:
- Xem ra ngươi gặp được một tên tà linh có nhiều tiên tài!
Miêu Nghị xác nhận:
Đúng vậy, ta gặp một tên tà linh đã tránh được hai lần càn quét từ Thiên Đình.
- Liệt diễm long đầu:
- Không lẽ ngươi cho rằng đám tà linh trong Hoang Cổ có thể tránh được sự tiêu diệt của hai tộc Long Phượng sao?
Miêu Nghị đột nhiên sừng sờ, hắn chỉ thuận miệng hỏi để chuyển dời lực chú ý của đối phương từ Hắc Thán sang mình, không ngờ lại có thể hỏi được chút chuyện, hắn suy tư một lúc, tựa hồi hiểu rõ được điều gì đó, hơi kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ, hai tộc Long Phượng cố ý buông tha cho bọn chúng sao?