Mộc Sâm rất nhanh liền phát giác được sự dị thường của Mộc Linh Nhi, thấy nàng cứ mãi quay đầu, không khỏi dừng lại, nhìn về hướng nàng đang nhìn, không thấy có cái gì, bèn hỏi:
- Linh Nhi, ngươi làm sao vậy?
Mộc Linh Nhi hoài nghi liệu có phải là mình ảo giác hay không, ánh mắt đỏ ngầu nói:
- Trưởng lão, vừa rồi giống như ta nhìn thấy một người.
Nhìn thấy một người thì làm sao? Mộc Sâm kỳ quái nói:
- Người nào? Là người Hải tộc hay là người của Bạch gia?
Ở chỗ này, hắn nghĩ không ra còn có thể có ai khác.
Mộc Linh Nhi lắc đầu:
- Giống như là một người xa lạ, trước kia chưa từng gặp qua.
- Người xa lạ?
Mộc Sâm nhíu mày:
- Bộ dạng thế nào?
Mộc Linh Nhi ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Người rất kỳ quái, giống như là người xấu mà tộc nhân vẫn thường nói qua.
- Ngươi rất kỳ quai? Ngươi xấu mà tộc nhân vẫn thường nói qua?
Mộc Sâm ngẩn người, không hiểu là chuyện gì:
- Bộ dạng giống như người xấu ư?
Mộc Linh Nhi đưa tay ra dấu, miêu tả lại:
- Đầu trọc, không có tóc, tay áo rộng thùng thình, giống như là tăng nhân mà tộc nhân vẫn hay kể, tộc nhân nói tăng nhân đều là người xấu, đặc biệt là tăng nhân dễ nhìn đều là lừa đảo. Vừa rồi ta giống như nhìn thấy một tăng nhân rất dễ nhìn, không có tóc, mặc tăng bào màu trắng...
Tùy theo hình dung tỉ mỉ của Mộc Linh Nhi, trên mặt Mộc Sâm dần dần lộ ra thần sắc kinh khủng, trong đầu hắn lập tức xuất hiện bóng dáng của một tên hòa thượng.
Mộc Linh nhi nói nàng có thể là nhìn lầm, chắc là ảo giác, nhưng đối với Mộc Sâm mà nói, ảo giac thì cũng thôi, nhưng vì sao lại giống hòa thượng kia đến thế, khăng khăng không phải người khác nhìn lầm, mà là Mộc Linh Nhi.
Mộc Sâm sít sao coi chừng pho tượng đá trên đầu cầu kia, nghĩ đến tình cảnh lúc tượng đá xuất hiện, một đạo thiên lôi chém khối núi đá thanh đường nét nhân hình, tiếp đó Mộc Linh Nhi được sinh ra, lớn lên càng lúc càng giống Mộc Na, qủa thực không khác gì Thánh nữ trọng sinh.
Rất nhanh Mộc Sâm liền sa vào trong hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Mộc Linh Nhi về lại Tinh linh tộc, rồi hóa tốc đi tới bờ biển tìm Bạch chủ.
Không lâu sau, ba đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, Bạch chủ, Yêu chủ cùng Mộc Sâm đồng thời đáp xuống trước mặt pho tượng đá kia, coi chừng đánh giá pho tượng đá hồi lâu, làm phép tra tìm kỹ lưỡng, phát hiện chỉ là một tảng đá bình thương, không có bất cứ dị thường nào.
- Liệu có phải là Linh Nhi nhìn lầm không?
Yêu chủ ôn nhu hỏi.
Mộc Sâm hỏi ngược lại:
- Có chuyện trùng hợp vậy ư? Bạch chủ lại tỏ ý để hắn mời Mộc Linh Nhi tới đây.
Chốc lát sau, Mộc Linh Nhi được dẫn tới, Bạch chủ hỏi kỹ nàng toàn bộ quá trình, lúc nghe được một điểm bạch quang nhu hòa rơi trên tượng đá, Bạch chủ đột nhiên híp mắt, Mộc Sâm chưa thấy qua trường cảnh Bát Giới hóa thân trong đại chiến giữa tinh không, hắn thì đã gặp qua.
Đợi nghe được hình như tượng đá còn nói gì đó với Mộc Linh Nhi, lập tức hỏi:
- Cố nhớ lại xem, hắn nói những gì? Mộc Linh Nhi cố gắng hồi tương lại, nói:
- Hình như hắn nói. . . Ta nguyện thân hoá thạch tượng, chịu đựng mười vạn năm gió dập mưa vui cho ngươi, cầu phúc cho ngươi, thủ hộ ngươi bình an một đời! Hình như hắn còn khóc...
Kể đến đoạn này, liền đưa ra viên bảo thạch trong suốt ẩn ẩn chứa đựng hà quang trong bàn tay.
- Hắn còn không chịu bỏ qua ư?
Mộc Sâm dần dần lộ ra thần sắc phẫn nộ khó mà ức chế, đột nhiên khua múa trường trong tay, muốn nện lên tượng đá.
Bạch chủ bắt lấy cây trượng, ngăn trở hành động phá hoại của Mộc Sâm, lắc đầu nói:
-Đều là chuyện qúa khứ rồi, hắn không hề có ác ý , nếu không không ai có thể ngăn được cả.
Mộc Sâm một mặt thống khổ, Mộc Linh Nhi lại hiếu kỳ nói:
-Hắn? Hắn nào?
Yêu chu khẽ cười ôn nhu, vươn tay ôm đầu Mộc Linh 8 Nhi vào trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Đợi Linh Nhi lớn lên, khắp nơi trên thế gian đều là người ta hắn...
Vừa nói vừa dìu Mộc Linh Nhi rời đi, một đường nhẹ giọng an ủi, đồng thời ra hiệu cho Mộc Sâm đi theo.
Trước mặt tượng đá chỉ còn lại một mình bạch chủ, ngưng thị nhìn tượng đá loang lổ hồi lâu, hắn thật không nghĩ tới, cho là trốn ở chỗ này Thiên Đình bên kia không người có thể tìm ra, ai ngờ vẫn có người tìm được tới đây, thần thông kỳ diệu của đối phương thực giống như thần thánh, không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Chúng ta không nghĩ vướng vào ân oán nào nữa, ngươi đã tu thành vô biên Phật hiệu cần gì phải tiếp tục dính vào nhân quả, hi vọng người đến chỉ là vì để thủ hộ nàng...
Thiên cung nguy nga sừng sững giữa trời mây, chỉ có thể nhìn từ xa, mà không thể lại gần.
Bên bờ hồ cách Thiên cũng không xa, một con đường nhỏ giữa bóng rừng xanh ngắt, Ban Nguyệt Công, Thanh Mi, Hoa Hồ Điệp dưới sự chỉ dẫn của nữ hầu toan bước về phía trước, ánh mắt ba người đánh giá bốn phía, trong lòng cực là thấp thỏm.
Một tòa thủy tạ được điêu khắc tinh mỹ ven hồ, Miêu Nghi mặc một thân quần áo màu xám giản dị đứng bên lan can, bên cạnh có nữ hầu nâng lên bát ngọc, Miêu Nghị tiện tay bắt lấy thức ăn trong đó ném vào trong nước, trêu đùa đàn cá, chỉ thấy trên mặt nước thỉnh thoảng chớp qua quang ảnh, từng con cá mang theo quang hoa linh động nổi lên, tạo thanh vòng vòng gợn sóng trên mặt nước xanh thắm.
Nữ hầu lĩnh ba người tiến vào thủy tạ, cúi người hành lễ nói:
- Bệ hạ, khách nhân tơi rồi.
Miêu Nghị ném đi thức ăn trong tay, vẫy vẫy tay, nữ hầu lĩnh người đến và nữ hầu nâng lên bát ngọc đều khom người lui xuống.
Đồng thời có vài tên nữ hầu ngư quán mà vào, bày sẵn đồ ăn trên bàn, vốn còn muốn lưu lại hầu hạ, cũng bị Miêu Nghị xoay ngươi vung tay bình lui.
Trong thủy tạ không con người khác, Miêu Nghị xoay ngươi nhìn lại, khẽ cười nhẹ.
Ban Nguyệt Công, Thanh Mi, Hoa Hồ Điệp lập tức cung kính hành lễ nói:
-Bái kiến bệ hạ!
-Đều là lão bằng hữu, nơi này cũng không có người ngoại, không cần khách khí như vậy. Hoa Hồ Điệp, đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Miêu Nghị ha ha khẽ cười, suất tiên ngồi xuống, lại vươn tay ra hiệu nói:
- Ngồi, đều ngồi đi.
-Không dám!
Ba người khom người, nào dám ngồi ngang hàng với Thiên đế.
Thấy ba người vẫn còn quá cầu thúc, Miêu Nghị không thể không thêm nặng ngữ khí:
- Ta khiến các ngươi ngồi, không cần khách khí!
Cho dù không có dùng từ “Trẫm”, nhưng trong lòng ba người đều hơi lạnh.
Cho dù Miêu Nghị luôn tỏ ra bình dị gần người, nhưng khí thế uy nghi thấm sâu vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân cũng đủ để nhiếp người.
Ba người tính là triệt để ý thức được, Ngưu Hữu Đức này sớm đã không phải người bọn họ quen năm đó, đương sơ ai có thể ngờ được, tên tiểu tốt quen ở vô sinh chỉ địa này cư nhiên sẽ thành thiên hạ chí tôn!
Mà đối với Miêu Nghị, tìm được ba vị này vừa là ngoài ý, nhưng cũng không hoàn toàn tính là ngoài ý.
Ngoài ý là ở chỗ trong lúc vô ý lật xem danh sách tàn dư của các phương thế lực hắn mới phát hiện Hoa Hồ Điệp, Hoa Hồ Điệp thuộc về dư nghiệt Khấu gia, khi nhìn vào ghi chó cỏa Hoa Hồ Điệp mới phát hiện đang ẩn cư còng một chỗ với Ban Nguyệt Công và Thanh Mi.
Sau khi hắn tọa ung thiên hạ, chuẩn bị báo đáp nhưng người đã từng giúp đỡ minh, hồi tưởng lại chuyện cũ, nghĩ đến phu phụ Ban Nguyệt Công cùng Thanh Mi, hắn có phương thức liên hệ của hai người, muốn liên hệ cùng bọn họ, ai ngờ căn bản không liên hệ được, hắn còn tưởng rằng hai phu phụ quấn vào trận hạo kiếp tranh đoạt thiên hạ, đã không trong nhân thế, khá là tiếc nuối.
Còn vì sao không tính là ngoài ý, đám người Ban Nguyệt Công cũng là hết cách mới phải lộ ra tung tích, thiên điều luật pháp vừa ra, không đăng ký vào tiên tịch liền bị coi thành nghịch tặc, không có tiên tịch làm cái gì cũng đều không tiện, không khéo còn vô duyên vô cớ mất đi mạng nhỏ, đành phải thành thật đi đăng ký, nếu không đăng ký thì Miêu Nghị cũng không phát hiện được bọn họ.
Lần này gọi ba người đến là muốn ôn chuyện, làm Thiên đế mấy năm nay, thực sự là qúa tịch mịch, phát hiện bên người không có bằng hữu nào. Nếu đã là ôn chuyện, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy ba người thái quá khách khí, vốn định gặp ba người trong Thiên cung, nhưng sợ tạo áp lực cho bọn họ, mới đổi thành nơi này, còn đặc ý thay xuống long trang, ăn mặc giản di một ít.
Nhưng từ bộ dạng câu cẩn của ba người, tựa hồ hiệu quả không lớn.
Vì để ba người buông lỏng, Miêu Nghị tự thân đứng dậy nhấc bình lên, rót rượu cho ba người, kết quả ba người cả kinh vội vàng đứng lên, liên hồi nói không dám!
Miêu Nghị banh chặt miệng môi, châm rượu xong, lại nói:
- Ngồi
Ba người cẩn thận ngồi xuống, Miêu Nghị coi chừng hai phu phụ, cười nói:
- Ta liên hệ các ngươi, vì sao khi không hồi ứng.
Lời này hai phu phụ nghe vào tại mà hãi hùng khiếp vía, Ban Nguyệt Công cẩn thận trả lời:
- Linh Nhi, ngươi làm sao vậy?
Mộc Linh Nhi hoài nghi liệu có phải là mình ảo giác hay không, ánh mắt đỏ ngầu nói:
- Trưởng lão, vừa rồi giống như ta nhìn thấy một người.
Nhìn thấy một người thì làm sao? Mộc Sâm kỳ quái nói:
- Người nào? Là người Hải tộc hay là người của Bạch gia?
Ở chỗ này, hắn nghĩ không ra còn có thể có ai khác.
Mộc Linh Nhi lắc đầu:
- Giống như là một người xa lạ, trước kia chưa từng gặp qua.
- Người xa lạ?
Mộc Sâm nhíu mày:
- Bộ dạng thế nào?
Mộc Linh Nhi ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Người rất kỳ quái, giống như là người xấu mà tộc nhân vẫn thường nói qua.
- Ngươi rất kỳ quai? Ngươi xấu mà tộc nhân vẫn thường nói qua?
Mộc Sâm ngẩn người, không hiểu là chuyện gì:
- Bộ dạng giống như người xấu ư?
Mộc Linh Nhi đưa tay ra dấu, miêu tả lại:
- Đầu trọc, không có tóc, tay áo rộng thùng thình, giống như là tăng nhân mà tộc nhân vẫn hay kể, tộc nhân nói tăng nhân đều là người xấu, đặc biệt là tăng nhân dễ nhìn đều là lừa đảo. Vừa rồi ta giống như nhìn thấy một tăng nhân rất dễ nhìn, không có tóc, mặc tăng bào màu trắng...
Tùy theo hình dung tỉ mỉ của Mộc Linh Nhi, trên mặt Mộc Sâm dần dần lộ ra thần sắc kinh khủng, trong đầu hắn lập tức xuất hiện bóng dáng của một tên hòa thượng.
Mộc Linh nhi nói nàng có thể là nhìn lầm, chắc là ảo giác, nhưng đối với Mộc Sâm mà nói, ảo giac thì cũng thôi, nhưng vì sao lại giống hòa thượng kia đến thế, khăng khăng không phải người khác nhìn lầm, mà là Mộc Linh Nhi.
Mộc Sâm sít sao coi chừng pho tượng đá trên đầu cầu kia, nghĩ đến tình cảnh lúc tượng đá xuất hiện, một đạo thiên lôi chém khối núi đá thanh đường nét nhân hình, tiếp đó Mộc Linh Nhi được sinh ra, lớn lên càng lúc càng giống Mộc Na, qủa thực không khác gì Thánh nữ trọng sinh.
Rất nhanh Mộc Sâm liền sa vào trong hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Mộc Linh Nhi về lại Tinh linh tộc, rồi hóa tốc đi tới bờ biển tìm Bạch chủ.
Không lâu sau, ba đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, Bạch chủ, Yêu chủ cùng Mộc Sâm đồng thời đáp xuống trước mặt pho tượng đá kia, coi chừng đánh giá pho tượng đá hồi lâu, làm phép tra tìm kỹ lưỡng, phát hiện chỉ là một tảng đá bình thương, không có bất cứ dị thường nào.
- Liệu có phải là Linh Nhi nhìn lầm không?
Yêu chủ ôn nhu hỏi.
Mộc Sâm hỏi ngược lại:
- Có chuyện trùng hợp vậy ư? Bạch chủ lại tỏ ý để hắn mời Mộc Linh Nhi tới đây.
Chốc lát sau, Mộc Linh Nhi được dẫn tới, Bạch chủ hỏi kỹ nàng toàn bộ quá trình, lúc nghe được một điểm bạch quang nhu hòa rơi trên tượng đá, Bạch chủ đột nhiên híp mắt, Mộc Sâm chưa thấy qua trường cảnh Bát Giới hóa thân trong đại chiến giữa tinh không, hắn thì đã gặp qua.
Đợi nghe được hình như tượng đá còn nói gì đó với Mộc Linh Nhi, lập tức hỏi:
- Cố nhớ lại xem, hắn nói những gì? Mộc Linh Nhi cố gắng hồi tương lại, nói:
- Hình như hắn nói. . . Ta nguyện thân hoá thạch tượng, chịu đựng mười vạn năm gió dập mưa vui cho ngươi, cầu phúc cho ngươi, thủ hộ ngươi bình an một đời! Hình như hắn còn khóc...
Kể đến đoạn này, liền đưa ra viên bảo thạch trong suốt ẩn ẩn chứa đựng hà quang trong bàn tay.
- Hắn còn không chịu bỏ qua ư?
Mộc Sâm dần dần lộ ra thần sắc phẫn nộ khó mà ức chế, đột nhiên khua múa trường trong tay, muốn nện lên tượng đá.
Bạch chủ bắt lấy cây trượng, ngăn trở hành động phá hoại của Mộc Sâm, lắc đầu nói:
-Đều là chuyện qúa khứ rồi, hắn không hề có ác ý , nếu không không ai có thể ngăn được cả.
Mộc Sâm một mặt thống khổ, Mộc Linh Nhi lại hiếu kỳ nói:
-Hắn? Hắn nào?
Yêu chu khẽ cười ôn nhu, vươn tay ôm đầu Mộc Linh 8 Nhi vào trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Đợi Linh Nhi lớn lên, khắp nơi trên thế gian đều là người ta hắn...
Vừa nói vừa dìu Mộc Linh Nhi rời đi, một đường nhẹ giọng an ủi, đồng thời ra hiệu cho Mộc Sâm đi theo.
Trước mặt tượng đá chỉ còn lại một mình bạch chủ, ngưng thị nhìn tượng đá loang lổ hồi lâu, hắn thật không nghĩ tới, cho là trốn ở chỗ này Thiên Đình bên kia không người có thể tìm ra, ai ngờ vẫn có người tìm được tới đây, thần thông kỳ diệu của đối phương thực giống như thần thánh, không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Chúng ta không nghĩ vướng vào ân oán nào nữa, ngươi đã tu thành vô biên Phật hiệu cần gì phải tiếp tục dính vào nhân quả, hi vọng người đến chỉ là vì để thủ hộ nàng...
Thiên cung nguy nga sừng sững giữa trời mây, chỉ có thể nhìn từ xa, mà không thể lại gần.
Bên bờ hồ cách Thiên cũng không xa, một con đường nhỏ giữa bóng rừng xanh ngắt, Ban Nguyệt Công, Thanh Mi, Hoa Hồ Điệp dưới sự chỉ dẫn của nữ hầu toan bước về phía trước, ánh mắt ba người đánh giá bốn phía, trong lòng cực là thấp thỏm.
Một tòa thủy tạ được điêu khắc tinh mỹ ven hồ, Miêu Nghi mặc một thân quần áo màu xám giản dị đứng bên lan can, bên cạnh có nữ hầu nâng lên bát ngọc, Miêu Nghị tiện tay bắt lấy thức ăn trong đó ném vào trong nước, trêu đùa đàn cá, chỉ thấy trên mặt nước thỉnh thoảng chớp qua quang ảnh, từng con cá mang theo quang hoa linh động nổi lên, tạo thanh vòng vòng gợn sóng trên mặt nước xanh thắm.
Nữ hầu lĩnh ba người tiến vào thủy tạ, cúi người hành lễ nói:
- Bệ hạ, khách nhân tơi rồi.
Miêu Nghị ném đi thức ăn trong tay, vẫy vẫy tay, nữ hầu lĩnh người đến và nữ hầu nâng lên bát ngọc đều khom người lui xuống.
Đồng thời có vài tên nữ hầu ngư quán mà vào, bày sẵn đồ ăn trên bàn, vốn còn muốn lưu lại hầu hạ, cũng bị Miêu Nghị xoay ngươi vung tay bình lui.
Trong thủy tạ không con người khác, Miêu Nghị xoay ngươi nhìn lại, khẽ cười nhẹ.
Ban Nguyệt Công, Thanh Mi, Hoa Hồ Điệp lập tức cung kính hành lễ nói:
-Bái kiến bệ hạ!
-Đều là lão bằng hữu, nơi này cũng không có người ngoại, không cần khách khí như vậy. Hoa Hồ Điệp, đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Miêu Nghị ha ha khẽ cười, suất tiên ngồi xuống, lại vươn tay ra hiệu nói:
- Ngồi, đều ngồi đi.
-Không dám!
Ba người khom người, nào dám ngồi ngang hàng với Thiên đế.
Thấy ba người vẫn còn quá cầu thúc, Miêu Nghị không thể không thêm nặng ngữ khí:
- Ta khiến các ngươi ngồi, không cần khách khí!
Cho dù không có dùng từ “Trẫm”, nhưng trong lòng ba người đều hơi lạnh.
Cho dù Miêu Nghị luôn tỏ ra bình dị gần người, nhưng khí thế uy nghi thấm sâu vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân cũng đủ để nhiếp người.
Ba người tính là triệt để ý thức được, Ngưu Hữu Đức này sớm đã không phải người bọn họ quen năm đó, đương sơ ai có thể ngờ được, tên tiểu tốt quen ở vô sinh chỉ địa này cư nhiên sẽ thành thiên hạ chí tôn!
Mà đối với Miêu Nghị, tìm được ba vị này vừa là ngoài ý, nhưng cũng không hoàn toàn tính là ngoài ý.
Ngoài ý là ở chỗ trong lúc vô ý lật xem danh sách tàn dư của các phương thế lực hắn mới phát hiện Hoa Hồ Điệp, Hoa Hồ Điệp thuộc về dư nghiệt Khấu gia, khi nhìn vào ghi chó cỏa Hoa Hồ Điệp mới phát hiện đang ẩn cư còng một chỗ với Ban Nguyệt Công và Thanh Mi.
Sau khi hắn tọa ung thiên hạ, chuẩn bị báo đáp nhưng người đã từng giúp đỡ minh, hồi tưởng lại chuyện cũ, nghĩ đến phu phụ Ban Nguyệt Công cùng Thanh Mi, hắn có phương thức liên hệ của hai người, muốn liên hệ cùng bọn họ, ai ngờ căn bản không liên hệ được, hắn còn tưởng rằng hai phu phụ quấn vào trận hạo kiếp tranh đoạt thiên hạ, đã không trong nhân thế, khá là tiếc nuối.
Còn vì sao không tính là ngoài ý, đám người Ban Nguyệt Công cũng là hết cách mới phải lộ ra tung tích, thiên điều luật pháp vừa ra, không đăng ký vào tiên tịch liền bị coi thành nghịch tặc, không có tiên tịch làm cái gì cũng đều không tiện, không khéo còn vô duyên vô cớ mất đi mạng nhỏ, đành phải thành thật đi đăng ký, nếu không đăng ký thì Miêu Nghị cũng không phát hiện được bọn họ.
Lần này gọi ba người đến là muốn ôn chuyện, làm Thiên đế mấy năm nay, thực sự là qúa tịch mịch, phát hiện bên người không có bằng hữu nào. Nếu đã là ôn chuyện, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy ba người thái quá khách khí, vốn định gặp ba người trong Thiên cung, nhưng sợ tạo áp lực cho bọn họ, mới đổi thành nơi này, còn đặc ý thay xuống long trang, ăn mặc giản di một ít.
Nhưng từ bộ dạng câu cẩn của ba người, tựa hồ hiệu quả không lớn.
Vì để ba người buông lỏng, Miêu Nghị tự thân đứng dậy nhấc bình lên, rót rượu cho ba người, kết quả ba người cả kinh vội vàng đứng lên, liên hồi nói không dám!
Miêu Nghị banh chặt miệng môi, châm rượu xong, lại nói:
- Ngồi
Ba người cẩn thận ngồi xuống, Miêu Nghị coi chừng hai phu phụ, cười nói:
- Ta liên hệ các ngươi, vì sao khi không hồi ứng.
Lời này hai phu phụ nghe vào tại mà hãi hùng khiếp vía, Ban Nguyệt Công cẩn thận trả lời: