Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cặp mông cao ngất được phủ bằng một chiếc quần lụa mỏng đầy nếp nhăn màu lục, viền quần có nếp nhăn thưa hơn, được kết thêm nhiều hạt châu nho nhỏ màu vàng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh lửa. Sức nặng của những hạt châu này kéo mép quần xuống khiến cho lúc nàng cất bước di chuyển, cặp mông càng thêm ngúng nguẩy, đường cong bắp đùi cũng hiển lộ ra.

Quần lụa màu lục buông xuống tới ống chân tròn trịa mịn màng, quần giống như nửa trong suốt, nhưng vì hướng về phía ánh lửa không thấy rõ bên trong phong quang như thế nào, trong mông lung càng kích thích trí tưởng tượng của người ta, không khỏi có chút tiếc nuối.

Vóc người chữ S hết sức ngạo nhân, gần như gãy gập, chỗ nên gầy không có chút thịt dư nào, chỗ nên béo tròn căng bóng loáng, khiến cho tim người khác phải đập như trống trận. Làn da mịn màng nhẵn nhụi, nước da bánh mật, ý tứ lớn mật bại lộ y phục hết sức rõ ràng, trong nét quyến rũ tràn đầy vẻ cuồng dã, còn có một cỗ phong tình dị vực nồng đậm.

Mặc dù ở trong lòng Miêu Nghị, nữ tử áo đỏ phiêu hốt như tiên đứng trên tường thành ngày trước mới là xinh đẹp nhất, nhưng nếu so sánh với nữ tử đầy vẻ phong tình vạn chủng trước mắt này không khỏi quá lạnh lùng.

Nữ nhân vốn có ba phần nhan sắc, bảy phần khí chất, khác nhau phân biệt chủ yếu là ở khí chất.

Ba người Miêu Nghị nhìn ngây dại, cảm thấy nữ nhân này quá hấp dẫn.

Hai tên lực đinh khiêng kiệu lấy ống trúc ra từ đống lửa, bổ đôi ra, nhất thời cơm nóng bên trong tỏa ra mùi thơm ngát, sau đó nhanh chóng lấy chén xới ra.

Mà nho sinh kia mang sọt của mình ra úp trước bàn nhỏ, sau đó trải một mảnh vải lên, cười nói với nữ tử kia:

Điều kiện có hạn, xin lão bản nương dùng tạm.

Nữ nhân kia khẽ quét mắt qua ngậm Xuân tình gật đầu một cái, đi tới trước sọt trúc đang muốn ngồi xuống, chợt thu ba lưu chuyển nhìn thấy ba người Miêu Nghị khẽ mỉm cười, tỏ vẻ hào phóng giơ tay ra mời:

- Nếu ba vị bằng hữu không ngại, mời ngồi xuống cùng ăn.

Đám người kia cũng đồng loạt nhìn về phía này, ba người Miêu Nghị ngơ ngác nhìn nhau, lời mời này tràn đầy hương diễm.

Mạc Thịnh Đồ đã liếm môi một cái theo bản năng, thật ra y cũng không phải muốn ăn cơm, mà muốn ăn người mời cơm.

Mặc dù tu sĩ không được phép làm loạn với tín đồ, nhưng trong địa bàn Trường Phong động cũng như nhà mình, chơi bời trêu chọc nữ nhân sẽ không gây ra phiền phức mấy.

Y đang muốn đứng dậy tiến tới, lại nghe bên tai vang lên Trương Thụ Thành truyền âm:

- Lão Mạc, đừng quên chính sự, xong chuyện ngươi muốn làm gì nữ nhân này cũng được. Hiện tại có thể mượn nồi của bọn họ dùng một chút, Tiên Nhân Túy!

Y đang nhắc nhở Mạc Thịnh Đồ mượn dụng cụ nhà bếp của đối phương, thuận tiện bỏ thuốc cho Miêu Nghị.

Không ngờ rằng Miêu Nghị không cho bọn họ cơ hội làm như vậy, cười ha hả đứng dậy, chắp tay đi tới giữa ánh mắt kinh ngạc của hai người:

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai tên kiệu phu, một tên đầu bếp, một tên nho sinh, bao gồm nữ tử kia cũng đều lộ vẻ có hơi kinh ngạc nhìn Miêu Nghị đi tới.



Thật ra thì nữ tử kia chẳng qua chỉ tùy tiện mời lơi một chút, theo đạo lý nơi núi hoang dã ngoại này là chỗ không quen biết, nhất định đối phương sẽ không dám đường đột dùng thức ăn của bọn họ, đây là kiến thức phổ thông khi hành tẩu bên ngoài. Nàng chỉ là quen làm lão bản nương, quen nhiệt tình chiêu đãi khách nhân mới mời, ai ngờ lại có người đáp ứng.

Thế nhưng Miêu Nghị cũng không phải là lão giang hồ gì cả, kiến thức cũng không nhiều, trước mắt vẫn chưa bị biến chất, vẫn còn tính chất phác của tiểu dân nơi thị tỉnh. Thức ăn thơm ngon như vậy, nữ nhân xinh đẹp như vậy mời, tại sao phải làm bộ làm tịch từ chối?!

Cái này kêu là không có kinh nghiệm giang hồ, người bình thường hay xuất môn hành tẩu bên ngoài sẽ không như vậy.

Miêu Nghị đi tới trước người bọn họ cũng có vẻ kinh ngạc ngừng lại, hắn không hiểu vì sao ánh mắt những người này nhìn mình có vẻ khác thường.

Ngay sau đó hắn hiểu ra ý của người ta, mới biết người ta bất quá chỉ là khách sáo, mình lại làm thật, rồi có vẻ lúng túng gãi gãi đầu nói:

- Sức ăn của ta tương đối lớn, thức ăn các ngươi có vẻ không đủ, không quấy rầy nữa.

Hắn quay đầu đi liền, thầm nghĩ lần này hết sức mất mặt.

Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ nhìn Miêu Nghị lúng túng đi trở về, đều kềm nén đến mặt đỏ bừng quay đầu qua chỗ khác, tất cả cho rằng hắn tự rước lấy nhục, thiếu chút nữa bật cười.

- Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm!

Sau khi nữ tử toàn thân trên dưới tràn đầy dã tính phong tình kia ngẩn người ra, chợt khẽ cười một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho nho sinh bên cạnh.

Nho sinh lập tức cười ha hả chạy tới, rất là thân thiết kéo cánh tay Miêu Nghị, ân cần mời hắn trở lại.

Một tên lực đinh cũng mang bao đựng đồ của đầu bếp tới đặt nằm ngang cạnh bàn, đưa tay ra hiệu mời Miêu Nghị ngồi.

Miêu Nghị có vẻ lúng túng khoát tay:

- Ta ngồi chồm hổm cũng được.

Nho sinh lại ấn vai như ép hắn ngồi xuống.

Miêu Nghị bất đắt dĩ liền ngồi xuống, nhìn về phía bọn họ lúng túng cười cười nói:

- Quấy rầy rồi.

- Không sao, người tới là khách.

Nữ tử hào phóng phất phất tay, ngồi ở đối diện Miêu Nghị.

Hai tay nàng khẽ giũ quần một cái, quần dán sát vào hai đùi, sau đó khép đùi lại, động tác này hết sức tự nhiên dã tính:

- Chẳng hay tiểu huynh đệ tôn tính đại danh?



- Miêu Nghị.

Sau khi báo danh, hắn hỏi ngược lại:

- Nghe bọn họ gọi nàng là lão bản nương, không biết lão bản nương tôn tính đại danh là…?

- Chỉ là mua bán nhỏ mà thôi, không dám nói tôn tính đại danh, ngươi cứ gọi lão bản nương là được.

Nữ tử tránh né không đáp, nhìn sang hai bên nói:

- Ngây người ra đó làm gì, bới cơm đi!

Mấy người ứng tiếng, một tên kiệu phu bưng chén cơm đưa cho Miêu Nghị:

- Mời từ từ dùng.

Giọng điệu rõ ràng là người làm, không giống như là giả bộ.

Nho sinh cũng dâng một chén cơm cho nữ nhân kia, nàng duyên dáng đón lấy, rút đũa cắm trong chén ra, chỉ bốn món ăn một món canh nóng hổi:

- Miêu huynh đệ, không nên khách sáo.

Trên bàn cơm đơn giản có một đĩa rau xanh, một đĩa giá đỗ, một đĩa thịt nướng, một đĩa cá chưng, còn có một tô canh nấm.

Lão bản nương thấy Miêu Nghị còn có vẻ ngượng ngùng, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch, phát hiện ra người trẻ tuổi này có vẻ thú vị.

Nàng gắp một miếng cá non mềm trên bụng đưa đến tận chén Miêu Nghị nói tiếng mời, sau đó mới bắt đầu ăn.

Hai tên kiệu phu ngồi chồm hổm bên phải, đầu bếp cùng nho sinh ngồi chồm hổm bên trái cũng bắt đầu ăn, không ai lý tới Trương Thụ Thành cùng Mạc Thịnh Đồ.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn hai người một cái, thấy hai người không có ý đến cũng không quản nữa, bưng chén lên ăn.

Miêu Nghị đã lúng túng một lần, tự nhiên Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành sẽ không tới làm xấu nữa, yên lặng ngồi bên cạnh đống lửa.

- Nếm thử một chút món này, tay nghề của đầu bếp cũng không tệ lắm, sau khi khách nhân trong điếm nếm thử đều khen không dứt miệng.

Lão bản nương thỉnh thoảng nhiệt tình gắp thức ăn cho Miêu Nghị, hắn vội vàng cảm tạ:

- Lão bản nương không cần khách sáo, cứ để ta, để ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK