Miêu Nghị bị tiếng quát của Triệu Phi làm cho giật mình phục hồi tinh thần lại, quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tư Không Vô Úy sửng sốt, dường như đối phương không nghe thấy gì cả, lời của mình nói vô ích, tát tai của mình cũng vô ích…
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết vì sao hắn thất thố như thế, chẳng lẽ thật sự là bị sắc đẹp Nguyệt Dao Tiên Tử làm cho mê mẩn sao, đây cũng không phải là chuyện tốt gì!
Thật ra thì trong lòng bọn Triệu Phi đều rõ ràng, mặc dù lời của Tư Không Vô Úy nói khó nghe, nhưng loại nữ nhân như Nguyệt Dao Tiên Tử thật sự không phải là người như bọn họ có tư cách tiếp xúc. Chỉ cần tiếp cận sơ ý một chút là có thể đưa tới họa sát thân, hơn nữa người giết bọn họ cũng là người làm bọn họ không có một chút năng lực phản kháng. Không đơn thuần vì sắc đẹp của Nguyệt Dao Tiên Tử, quan trọng nhất là bối cảnh của nàng, mà sắc đẹp cao cấp và bối cảnh cao cấp đi chung với nhau lại càng đáng sợ hơn.
- Hừ, nam nhân các ngươi toàn là một phường háo sắc, tên nào cũng như tên nấy!
Đột nhiên Diệp Tâm hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Đàm Lạc lập tức có vẻ lấy lòng nói:
- Nàng cũng là tuyệt sắc!
- Đàm Lạc, có phải ngươi muốn tìm cái chết hay không?
Diệp Tâm quát một tiếng, nhưng lại liếc nhìn Cổ Tam Chính.
Đàm Lạc để ý thấy âm thầm thở dài một tiếng, không thể phủ nhận Diệp Tâm thật sự có nhan sắc xinh đẹp, đây gọi là gần gũi lâu ngày nảy sinh tình cảm, trong lòng y quả thật có hơi thích nàng. Nhưng cũng cùng đạo lý ấy, y đã nhìn thấu dường như Diệp Tâm cũng có ý với Cổ Tam Chính, khiến cho y cảm thấy buồn bực.
Cổ Tam Chính quan sát Miêu Nghị đã phục hồi tinh thần lại, nói vào chính đề:
- Mọi người đang thương lượng kế tiếp nên đi đâu, ngươi có kinh nghiệm ở phương diện này, ngươi đưa ra chủ ý đi.
Vốn Miêu Nghị định chờ Hắc Thán một chút, nhưng lời Nguyệt Dao đã nói rất rõ ràng, tiếp tục ở lại sẽ càng nguy hiểm hơn, hiện tại nghĩ biện pháp tránh thoát nguy hiểm mới là thực tế.
Tức thì nhanh chóng thu liễm tâm trạng, nhanh chóng tỉnh táo lại, sau khi cân nhắc trầm ngâm nói:
- Ta nhớ trên bản đồ Tây Tinh hải có ghi chú một ít vùng đất cấm tương đối nguy hiểm, chúng ta tìm địa phương gần đây mau chóng chạy tới, tạm thời đặt chân. Trước hết tránh khỏi đợt yêu tu truy tìm Cổ Tam Chính trước mắt rồi hãy nói, nếu gặp lại cường địch cũng tiện lợi dụng hoàn cảnh hiểm địa tị nạn.
- Làm như vậy không ổn đâu…
Đàm Lạc lên tiếng nói:
- Nếu chạy vào vùng đất cấm, vạn nhất không chết trên tay cường địch ngược lại chết ở vùng đất cấm chẳng phải là oan uổng sao?
Miêu Nghị giải thích:
- Cũng không phải là xông vào vùng đất cấm chịu chết, chẳng qua là thời điểm gặp gỡ cường địch có thể lợi dụng việc cường địch kiêng kỵ vùng đất cấm, thuận tiện cho chúng ta thoát thân, không cần xâm nhập.
Cổ Tam Chính gật đầu nói:
- Không sai, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chúng ta không có ý kiến.
Y làm chủ giúp Đàm Lạc và Diệp Tâm.
- Sống chung với nhau lâu như vậy, ta tin tưởng phán đoán của Miêu lão đệ.
Tư Không Vô Úy cười ha hả nói, Triệu Phi cũng gật đầu một cái đồng ý.
Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân không có quyền làm chủ, chỉ có thể đi theo. Không muốn đi theo, bọn Miêu Nghị cũng không có ý kiến, đường ai nấy đi là được, thêm hai người không nhiều, bớt hai người bọn họ cũng không ít.
Cả bọn nhanh chóng lấy ra bản đồ Tây Tinh hải được phát, tìm được vị trí của mình, sau khi tra xét, Cổ Tam Chính ngẩng đầu nói:
- Phía Tây Nam có một hòn đảo tương đối lớn, chính là hòn đảo có ghi chú tên Không Diễm sơn kia, cách nơi này cũng gần, có được chăng?
Trên bản đồ Tây Tinh hải không có ghi chú địa danh, địa phương có ghi chú địa danh vậy có nghĩa là vùng đất cấm, tỷ dụ như có địa phương ghi chú Tây Tú Tinh cung, nơi đó tuyệt đối là vùng đất cấm, thành viên tham dự không ai dám tự tiện xông vào.
Miêu Nghị gật đầu một cái, không phản đối, mọi người quyết định như vậy, tìm đúng phương hướng nhanh chóng rời đi...
-----------
Trêu chọc người của Vạn Yêu Thiên ở Tinh Tú Hải đúng là không phải chuyện gì tốt, muốn êm chuyện một cách dễ dàng là không thể nào.
Mặc dù Tây Tú Tinh cung Phục Thanh đã hạ lệnh không phải là hải tộc tham dự không được nhúng tay vào chuyện Tinh Tú Hải Kham Loạn hội nữa, nhưng Lam Tố Tố mang danh nghĩa Vạn Yêu Thiên ra, tự nhiên có hải tộc muốn nịnh bợ len lén ra sức vì Bạch Tử Lương.
Trên đường Lam Tố Tố lại lấy danh nghĩa Vạn Yêu Thiên ngăn cản hai đám người chạy tới tìm yêu tu Ngưu Hữu Đức.
Sau khi hải tộc xác nhận bọn Miêu Nghị đã chia tay đường ai nấy đi với Nguyệt Dao Tiên Tử, lại tìm được phương hướng bọn Miêu Nghị rời đi, Bạch Tử Lương lập tức dẫn dắt trên trăm yêu tu lên đường truy tìm.
Làm Bạch Tử Lương cùng Lam Tố Tố rất bất đắc dĩ là, trên đường xa xa bắt gặp sáu hòa thượng đầu trọc, kết quả đi theo một mạch sát phía sau không thả, cũng không biết muốn làm gì.
Sáu hòa thượng thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, người cầm đầu vận một thân tăng bào màu đỏ, ngồi trên một con hươu trắng vó vàng, trên thân hươu có nhiều hoa văn hình đóa hoa mai màu vàng.
Bên cạnh là một tên tùy tùng thân mặc tăng bào thuần trắng, phía sau có bốn tên tăng nhân áo xám đi theo.
Sáu người cứ như vậy một mực theo sát không xa không gần, thế nhưng Bạch Tử Lương cũng không làm gì được đối phương. Bởi vì y biết vị hòa thượng cỡi hươu trắng vó vàng kia chính là Không Trí, đồ tôn Phật Thánh Tàng Lôi, đại biểu Cực Lạc Thiên tham dự Kham Loạn hội lần này.
Cho dù ai ở Tinh Tú Hải bị người ta đi theo mãi như vậy trong lòng cũng sẽ bực bội vô cùng, Bạch Tử Lương nghiêng đầu nói:
- Tố Tố, ngươi đi hỏi thử xem rốt cục Không Trí đi theo chúng ta muốn làm gì.
Lam Tố Tố lãnh mệnh thoát khỏi đội ngũ yêu tu đi tiếp, chờ ở tại chỗ, nhìn sáu tên hòa thượng tiến tới gần.
Sáu người tới gần cũng ngừng lại, Không Trí cỡi trên lưng hươu trắng chắp tay chữ thập hành lễ, lộ ra vẻ hết sức trang nghiêm.
Lam Tố Tố đáp lễ, hỏi:
- Không Trí, Thiếu chủ nhà ta hỏi ngươi vì sao một mực đi theo chúng ta không thả, có ý đồ gì?
Không Trí còn chưa mở miệng, hòa thượng áo bào trắng bên cạnh bề ngoài anh tuấn chắp tay chữ thập nói:
- A Di Đà Phật, chẳng hay phương danh cô nương là gì?
Vừa nói ra lời này, Không Trí cùng bốn tên tăng nhân phía sau cũng không nhịn được môi khẽ giật một cái.
Lam Tố Tố thấy hòa thượng này tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa điềm tĩnh, một thân tăng bào trắng như tuyết lộ ra thanh nhã, cho người ta cảm giác rất thân cận, đáp lại:
- Lam Tố Tố.
- Cô nương có nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, vì sao ở đất thị phi này?
Tăng nhân bào trắng lộ vẻ thành khẩn hỏi.
Lam Tố Tố không biết nói gì, đây không phải là ngươi biết rõ còn hỏi nhảm sao, tại sao ngươi ở chỗ này, tự nhiên cũng là nguyên nhân ta ở chỗ này…
---------------
- Chuyện gì vậy?
Tư Không Vô Úy sửng sốt, dường như đối phương không nghe thấy gì cả, lời của mình nói vô ích, tát tai của mình cũng vô ích…
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết vì sao hắn thất thố như thế, chẳng lẽ thật sự là bị sắc đẹp Nguyệt Dao Tiên Tử làm cho mê mẩn sao, đây cũng không phải là chuyện tốt gì!
Thật ra thì trong lòng bọn Triệu Phi đều rõ ràng, mặc dù lời của Tư Không Vô Úy nói khó nghe, nhưng loại nữ nhân như Nguyệt Dao Tiên Tử thật sự không phải là người như bọn họ có tư cách tiếp xúc. Chỉ cần tiếp cận sơ ý một chút là có thể đưa tới họa sát thân, hơn nữa người giết bọn họ cũng là người làm bọn họ không có một chút năng lực phản kháng. Không đơn thuần vì sắc đẹp của Nguyệt Dao Tiên Tử, quan trọng nhất là bối cảnh của nàng, mà sắc đẹp cao cấp và bối cảnh cao cấp đi chung với nhau lại càng đáng sợ hơn.
- Hừ, nam nhân các ngươi toàn là một phường háo sắc, tên nào cũng như tên nấy!
Đột nhiên Diệp Tâm hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Đàm Lạc lập tức có vẻ lấy lòng nói:
- Nàng cũng là tuyệt sắc!
- Đàm Lạc, có phải ngươi muốn tìm cái chết hay không?
Diệp Tâm quát một tiếng, nhưng lại liếc nhìn Cổ Tam Chính.
Đàm Lạc để ý thấy âm thầm thở dài một tiếng, không thể phủ nhận Diệp Tâm thật sự có nhan sắc xinh đẹp, đây gọi là gần gũi lâu ngày nảy sinh tình cảm, trong lòng y quả thật có hơi thích nàng. Nhưng cũng cùng đạo lý ấy, y đã nhìn thấu dường như Diệp Tâm cũng có ý với Cổ Tam Chính, khiến cho y cảm thấy buồn bực.
Cổ Tam Chính quan sát Miêu Nghị đã phục hồi tinh thần lại, nói vào chính đề:
- Mọi người đang thương lượng kế tiếp nên đi đâu, ngươi có kinh nghiệm ở phương diện này, ngươi đưa ra chủ ý đi.
Vốn Miêu Nghị định chờ Hắc Thán một chút, nhưng lời Nguyệt Dao đã nói rất rõ ràng, tiếp tục ở lại sẽ càng nguy hiểm hơn, hiện tại nghĩ biện pháp tránh thoát nguy hiểm mới là thực tế.
Tức thì nhanh chóng thu liễm tâm trạng, nhanh chóng tỉnh táo lại, sau khi cân nhắc trầm ngâm nói:
- Ta nhớ trên bản đồ Tây Tinh hải có ghi chú một ít vùng đất cấm tương đối nguy hiểm, chúng ta tìm địa phương gần đây mau chóng chạy tới, tạm thời đặt chân. Trước hết tránh khỏi đợt yêu tu truy tìm Cổ Tam Chính trước mắt rồi hãy nói, nếu gặp lại cường địch cũng tiện lợi dụng hoàn cảnh hiểm địa tị nạn.
- Làm như vậy không ổn đâu…
Đàm Lạc lên tiếng nói:
- Nếu chạy vào vùng đất cấm, vạn nhất không chết trên tay cường địch ngược lại chết ở vùng đất cấm chẳng phải là oan uổng sao?
Miêu Nghị giải thích:
- Cũng không phải là xông vào vùng đất cấm chịu chết, chẳng qua là thời điểm gặp gỡ cường địch có thể lợi dụng việc cường địch kiêng kỵ vùng đất cấm, thuận tiện cho chúng ta thoát thân, không cần xâm nhập.
Cổ Tam Chính gật đầu nói:
- Không sai, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chúng ta không có ý kiến.
Y làm chủ giúp Đàm Lạc và Diệp Tâm.
- Sống chung với nhau lâu như vậy, ta tin tưởng phán đoán của Miêu lão đệ.
Tư Không Vô Úy cười ha hả nói, Triệu Phi cũng gật đầu một cái đồng ý.
Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân không có quyền làm chủ, chỉ có thể đi theo. Không muốn đi theo, bọn Miêu Nghị cũng không có ý kiến, đường ai nấy đi là được, thêm hai người không nhiều, bớt hai người bọn họ cũng không ít.
Cả bọn nhanh chóng lấy ra bản đồ Tây Tinh hải được phát, tìm được vị trí của mình, sau khi tra xét, Cổ Tam Chính ngẩng đầu nói:
- Phía Tây Nam có một hòn đảo tương đối lớn, chính là hòn đảo có ghi chú tên Không Diễm sơn kia, cách nơi này cũng gần, có được chăng?
Trên bản đồ Tây Tinh hải không có ghi chú địa danh, địa phương có ghi chú địa danh vậy có nghĩa là vùng đất cấm, tỷ dụ như có địa phương ghi chú Tây Tú Tinh cung, nơi đó tuyệt đối là vùng đất cấm, thành viên tham dự không ai dám tự tiện xông vào.
Miêu Nghị gật đầu một cái, không phản đối, mọi người quyết định như vậy, tìm đúng phương hướng nhanh chóng rời đi...
-----------
Trêu chọc người của Vạn Yêu Thiên ở Tinh Tú Hải đúng là không phải chuyện gì tốt, muốn êm chuyện một cách dễ dàng là không thể nào.
Mặc dù Tây Tú Tinh cung Phục Thanh đã hạ lệnh không phải là hải tộc tham dự không được nhúng tay vào chuyện Tinh Tú Hải Kham Loạn hội nữa, nhưng Lam Tố Tố mang danh nghĩa Vạn Yêu Thiên ra, tự nhiên có hải tộc muốn nịnh bợ len lén ra sức vì Bạch Tử Lương.
Trên đường Lam Tố Tố lại lấy danh nghĩa Vạn Yêu Thiên ngăn cản hai đám người chạy tới tìm yêu tu Ngưu Hữu Đức.
Sau khi hải tộc xác nhận bọn Miêu Nghị đã chia tay đường ai nấy đi với Nguyệt Dao Tiên Tử, lại tìm được phương hướng bọn Miêu Nghị rời đi, Bạch Tử Lương lập tức dẫn dắt trên trăm yêu tu lên đường truy tìm.
Làm Bạch Tử Lương cùng Lam Tố Tố rất bất đắc dĩ là, trên đường xa xa bắt gặp sáu hòa thượng đầu trọc, kết quả đi theo một mạch sát phía sau không thả, cũng không biết muốn làm gì.
Sáu hòa thượng thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, người cầm đầu vận một thân tăng bào màu đỏ, ngồi trên một con hươu trắng vó vàng, trên thân hươu có nhiều hoa văn hình đóa hoa mai màu vàng.
Bên cạnh là một tên tùy tùng thân mặc tăng bào thuần trắng, phía sau có bốn tên tăng nhân áo xám đi theo.
Sáu người cứ như vậy một mực theo sát không xa không gần, thế nhưng Bạch Tử Lương cũng không làm gì được đối phương. Bởi vì y biết vị hòa thượng cỡi hươu trắng vó vàng kia chính là Không Trí, đồ tôn Phật Thánh Tàng Lôi, đại biểu Cực Lạc Thiên tham dự Kham Loạn hội lần này.
Cho dù ai ở Tinh Tú Hải bị người ta đi theo mãi như vậy trong lòng cũng sẽ bực bội vô cùng, Bạch Tử Lương nghiêng đầu nói:
- Tố Tố, ngươi đi hỏi thử xem rốt cục Không Trí đi theo chúng ta muốn làm gì.
Lam Tố Tố lãnh mệnh thoát khỏi đội ngũ yêu tu đi tiếp, chờ ở tại chỗ, nhìn sáu tên hòa thượng tiến tới gần.
Sáu người tới gần cũng ngừng lại, Không Trí cỡi trên lưng hươu trắng chắp tay chữ thập hành lễ, lộ ra vẻ hết sức trang nghiêm.
Lam Tố Tố đáp lễ, hỏi:
- Không Trí, Thiếu chủ nhà ta hỏi ngươi vì sao một mực đi theo chúng ta không thả, có ý đồ gì?
Không Trí còn chưa mở miệng, hòa thượng áo bào trắng bên cạnh bề ngoài anh tuấn chắp tay chữ thập nói:
- A Di Đà Phật, chẳng hay phương danh cô nương là gì?
Vừa nói ra lời này, Không Trí cùng bốn tên tăng nhân phía sau cũng không nhịn được môi khẽ giật một cái.
Lam Tố Tố thấy hòa thượng này tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa điềm tĩnh, một thân tăng bào trắng như tuyết lộ ra thanh nhã, cho người ta cảm giác rất thân cận, đáp lại:
- Lam Tố Tố.
- Cô nương có nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, vì sao ở đất thị phi này?
Tăng nhân bào trắng lộ vẻ thành khẩn hỏi.
Lam Tố Tố không biết nói gì, đây không phải là ngươi biết rõ còn hỏi nhảm sao, tại sao ngươi ở chỗ này, tự nhiên cũng là nguyên nhân ta ở chỗ này…
---------------