Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Miêu Nghị từ cửa động dời đến trên bậc thang tự bản thân mình đi xuống, nấc thang cũng là do hồng tinh chế tạo, không giống như là sau đó chế tạo bổ sung, thế nhưng chỗ gắn liền với lối vào của vòng pháp luân hình cung cũng hồn nhiên nguyên dạng. Khung cửa hình Nguyệt môn tương không có bất kỳ sự hư hại gì, căn bản không như là cửa vào bị đánh xuyên ra, rất hiển nhiên là cấu tạo của toàn bộ không gian trong lòng đất này ngày từ đầu đã chế tạo thành một thể rồi.

Điều này làm cho Miêu Nghị bắt đầu không ngừng xoay quanh nhìn bốn phía kinh nghi bất định. Hắn bắt đầu có chút hoài nghi phán đoán của mình trước kia có phải xuất hiện sai lầm hay không. Hắn đối với người tàng bảo là ai trong lòng đã có nhận định của mình, thế nhưng trước mắt xuất hiện tình hình như thế này làm cho hắn không thể không hoài nghi phán đoán của mình.

Chế tạo ra một hồng tinh không gian khổng lồ như vậy cần phải hao phí thời gian không phải là ít, tài vật đầu nhập vào lại bày ở trước mắt, khó có thể lường được.

Nếu như nói thời gian và tài vật đối với người tàng bảo mà nói cũng không thành vấn đề, thì phong cách Phật Môn đầy vách tường trong không gian vòng tròn cự đại này là chuyện gì xảy ra?

Ngoại trừ ba bức Phật tượng cự đại ra, trên vách tường chung quanh ba bức Phật tượng điêu khắc đầy các loại các dạng nhân vật và cảnh tượng, có nhà sư, có tục gia, nam nữ lão ấu các loại hình thức sinh hoạt đời thường đều ở trong đó, hiển lộ ra hết hỉ nộ ái ố, dường như đủ thất tình lục dục của nhân sinh, mà xen kẽ giữa các loại nhân vật và cảnh tượng là chủ đề vĩnh viễn của nhà sư.

Kỳ quái chính là điêu khắc các loại nhân vật và cảnh tượng này dường như cũng không phải xuất phát từ tay một người, từ phong cách điêu khắc mà xét rõ ràng là xuất phát từ các loại nhân vật khác biệt nhau tạo ra.

Mặc dù như thế, tuy không phải mỗi một cảnh tượng điêu khắc đều trông rất sống động, nhưng mỗi một bức điêu khắc dường như đều có một loại ma lực khó diễn tả được, một nét bút một đường về tựa hồ đều có năng lực hấp dẫn tâm thần của người ta vậy.

Một bức điêu họa đơn giản, phiến bên trái: một người nam tử và một vị nữ tử, còn cό một nữ tử ôm đứa bé nhỏ quỳ xuống đất; phiến giữa: sau đó cô gái ôm tiểu nhi kia lại quỳ gối trước một ngôi chùa miều, cửa chùa nửa mở nửa khép bên trong viện có đứng một vị lão tăng, phiến bên phải: chùa miểu hóa thành một cái biển lửa.

Miêu Nghị ngay từ đầu khi quét mắt nhìn bức họa kia, còn chưa xem hiểu ra đó là có ý gì, nhìn chằm chằm hơi suy nghĩ thêm một chút, trong đầu dường như xuất hiện một cảnh tượng sống động, một tiểu phụ nhân bần cùng ôm tiểu nhi đi xa xứ, không ngoài ngàn dặm tìm được chồng mình, lại phát hiện chồng của mình đã cưới con nhà giàu sang khác, và chồng nàng vì vinh hoa phú quý của mình kiên quyết phủ nhận có bất kỳ quan hệ gì tiểu phụ nhân và đứa bé nhỏ. Đứa bé nhỏ kêu khóc chờ bú bị đói và bệnh, tiểu phụ nhân bất đắc dĩ không thể không dây dưa cầu xin chồng mình. Chồng nàng tâm địa sắt đá kiên quyết không nhận, sau đó bức ép tiểu phụ nhân không thể không mang theo tiểu nhi đến cầu xin một nhà chùa. May mắn nhà chùa chứa chấp, ai ngờ chồng nàng sợ chuyện phiền phức bại lộ phá hủy tiến trình, không ngờ lại phóng hỏa hành hung, khiến cho hai mẹ con và tăng chúng đầy viện táng thân trong biển lửa.

Tỉnh táo lại. Miêu Nghị thiếu chút nữa sợ đến toán mồ hôi lạnh đầy người. Bởi vì hình ảnh vừa rồi trong đầu hắn, cái người chồng lòng lang dạ sói kia không ngờ chính là Miêu Nghị hắn.



Tại sao có thể như vậy? Miêu Nghị kinh hài không thôi, một bức vẽ đơn giản thậm chí khiến cho người khác xem không hiểu nhằm làm cái gì, nhìn thêm hai cái không ngờ lại dẫn đến sự liên tưởng nhiều như vậy, liên tưởng ra một chuyện xưa hoàn chỉnh như vậy?

Hắn nhanh chóng nhìn về phía những bức về khác, nhìn sâu xuống, lại là một chuyện kể về lòng người dể thay đổi ùa ra, tự bản thân hắn chính là một trong những nhân vật của chuyện xưa đó.

Lần nữa tỉnh hồn lại, Miêu Nghị không dám nhìn tiếp nữa, nhiều bức vẽ như vậy xem hết hiểu hết chuyện xưa trong đó còn không biết cần phải xem tới khi nào, hơn nữa xem tiếp nữa sợ là tự bản thân hắn sẽ nổi điên lên.

Ánh mắt hắn chuyển dời đến cửa động lúc tiến vào, suy nghĩ lập tức quay trở lại vấn đề trước đó, người tàng bảo sao lại làm ra không gian như thế? Trước không nói các bức về cả phòng có tác phong đích xác không giống như là do một người tạo ra, kế đó nữa là người làm ra loại không gian tám chín phần mười có quan hệ với Phật Môn, ắt phải là lần trước trong Tầm Bảo địa có được đầu mối chỉ rõ nơi này ẩn giấu Đại Ma Vô Song Quyết bộ chữ Thiên mới đúng. Nếu người tàng bảo là người trong Phật môn, thì bỏ công phu lớn như vậy kiến tạo ra một không gian trong lòng đất xa hoa như thể dùng để ẩn giấu Đại Ma Vô Song Quyết sao?

Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không quá có khả năng, vô cùng có khả năng là thật ra thì cái không gian này xem ra đã sớm tồn tại, mà người tàng bảo chẳng qua là vừa mới biết có địa phương này, thuận tiện dùng để tàng bảo mà thôi.

Hắn xoay người quan sát không gian xa hoa này, càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như thế, mỗi lần tầm bảo thì người tàng bảo đều sẽ lưu lại cho mình một chút tài nguyên tu hành. Lần này cũng không thấy những thứ đồ đó nơi này, có chăng chỉ là kim loại hồng tinh với số lượng khổng lồ này mà thôi.

Nghĩ vậy, Miêu Nghị đột nhiên cảm giác được hết thảy đều đương nhiên rồi, trong lòng bắt đầu nóng lên, phát hiện lần này đúng thật là phát tài đại siêu cấp rồi, chuyến đi này không tệ chút nào, đây là một khoản tài phú khổng lồ cỡ này mà thôi! Giờ này sự phiền phức lớn nhất lại là làm thế nào lấy đi mọi thứ nơi này. Một khối kim loại hồng tinh này muốn cắt ra cũng phiền phức, lần này hiển nhiên là không có biện pháp mang đi rồi. Nếu trong lúc nhất thời mang không đi được, thì cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, trước hết thu Đại Ma Vô Song Quyết bộ chữ Thiên vào tay cái đầu.

Thế nhưng cái thứ này rốt cuộc giấu ở nơi nào? Vì sao không thấy pho tượng Phi Thiên nữ tử đó?

Ánh mắt hắn nhìn về phía trung ương của đại điện, chính giữa cao vút một tòa hoa sen chín tầng, chín tầng chín vòng, cao tới mười mấy trượng.

Miêu Nghị lắc mình bay lên, còn chưa lên tới trên đài hoa sen, liền dừng ở trên không, nhìn vào trong hàng loạt chén ở từng tầng hoa sen một, bên trong dường như có cái gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK