Đây chính là thiên phú tu hành, tốc độ tu hành nhanh hơn, cũng là nguyên nhân được kẻ tu hành xưng là Phượng thể.
- Một Vô Ưu Quả trị giá không dưới mười vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm, lão này thật đúng là không tiếc xuất thủ. Triệu Phi, đồ chơi này lúc chúng ta đột phá đến cảnh giới Hồng Liên phải dùng tới, lão già tặng lễ này thật đúng là thích hợp.
Tư Không Vô Úy cười ha hả nói.
Triệu Phi gật đầu nói:
- Bằng bối cảnh của lão thật ra thì hoàn toàn không cần thiết làm như vậy, thà rằng hạ thấp thân phận bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, có thể thấy được nhà quyền quý cũng không phải chỉ là quen trác táng. Có thể đứng vững chân từ trước tới nay cũng có bản lãnh nhất định, không hoàn toàn nhờ vào chỗ dựa.
Sau khi hai người ở lại thêm một lúc nữa bèn rời đi, Miêu Nghị đưa hai cái hộp đựng Vô Ưu Quả cho Thiên nhi và Tuyết nhi. Con trai người ta đắc tội sáu nàng lại đưa tới đúng sáu phần đại lễ, hiển nhiên là có ý như vậy.
Bất quá rất nhanh Miêu Nghị phát hiện Thiên nhi cơ hồ một mực cúi đầu cắn môi không nói, thật ra thì từ lúc ra khỏi ngục giam hắn đã phát hiện chuyện này, bất quá vì bận rộn nên chưa kịp hỏi tới, lúc này không khỏi hỏi:
- Thiên nhi, nàng làm sao vậy?
Tuyết nhi bên cạnh ấp úng thử hỏi:
- Tỷ tỷ bị cẩu tặc kia sờ... sờ... Đại nhân có còn muốn tỷ tỷ hay không?
Vừa nói ra lời này, đôi môi Thiên nhi cắn càng chặt, suy đoán cũng sắp cắn chảy máu, hai giọt nước mắt trong suốt theo gò má tuột xuống.
Miêu Nghị sửng sốt, chợt hiểu ra, thời này chính là như vậy, từ cổ chí kim nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân nhà lành chỉ cần bị nam nhân khác chạm vào coi như phá hỏng danh tiết, hậu quả vô cùng tệ hại.
- Nữ nhân ngốc, suy nghĩ quá nhiều, chuyện này không thể trách nàng, ta còn chưa tới nỗi cổ hủ như vậy.
Miêu Nghị tiến tới nâng mặt Thiên nhi lên, lau nước mắt giúp nàng.
- Vậy Đại nhân...
Tuyết nhi ấp úng nói:
- Thu... Thu lễ vật người ta... Nói chuyện đã qua...
Mặc dù nàng nói đứt quãng không rõ, nhưng Miêu Nghị vừa nghe đã hiểu, lắc đầu nói:
- Cũng không phải là thu lễ bọn họ là có thể bỏ qua chuyện này, Thiên nhi bị chuyện này vô cùng nhục nhã, há có thể dùng để làm trao đổi, hai người các ngươi là nữ nhân của ta, các ngươi chịu nhục chính là ta chịu nhục! Chẳng qua là chuyện lần này làm cho chúng ta biết mình nhỏ bé tới mức nào, dùng cứng đối cứng kẻ thua thiệt vẫn là chúng ta. Các ngươi yên tâm, trước khi rời đi đô thành, ta nhất định lấy mạng cẩu tặc kia!
Có lời này, Thiên nhi nhất thời yên lòng, cũng òa khóc nhào vào lòng Miêu Nghị run rẩy nấc lên không ngừng, trước đó nàng thật sự cho rằng Miêu Nghị không cần mình nữa.
-----------
Sáng sớm hôm sau, chân trời vừa hửng sáng, Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm, sáu người đã leo lên đỉnh Ngọc Đô phong thật cao.
Đỉnh núi mây mù biển lửa bát ngát, một tòa bảo tháp cực lớn đứng sừng sững thật cao, cổ kính, ngưng trọng.Sáu người tới sớm lặng lẽ ngồi chờ trên bậc thềm dưới chân bảo tháp, lần đầu tiên leo lên đỉnh Ngọc Đô phong, ai nấy đều có hơi cảm khái. Người trong giới tu hành có thể đứng trên đỉnh núi này không nhiều lắm, đây là vinh dự mà sáu người bọn họ phải dùng mạng đổi lấy ở Tinh Tú Hải, coi như là vô cùng vinh dự.
-----------
Cùng lúc đó, bên trong đại lao Hình bộ Đô Đốc phủ dưới sườn núi, Hô Diên Thọ bị nhốt trong đó không thấy mặt trời hơi thở rối loạn, giống như bệnh thần kinh, miệng lẩm bẩm không biết đang nói những gì.
Một con bọ ngựa quái dị bám trên vách ngục giam thình lình vỗ cánh bay tới, đáp xuống đầu Hô Diên Thọ. Hô Diên Thọ theo bản năng giơ tay lên sờ đầu, ai ngờ thân hình cứng đờ, toàn thân trong nháy mắt bị sương trắng bao phủ.
Thân hình cứng rắn ngã xuống đất kêu một tiếng choang vang dội, tiểu Đường Lang đã vỗ cánh bay vút đi.
Động tĩnh khác thường bên trong ngục khiến cho ngục tốt thủ vệ nhanh chóng cửa mở đi vào xem đã xảy ra chuyện gì. Tình huống quỷ dị của Hô Diên Thọ khiến cho ngục tốt giật mình kinh hãi, nhanh chóng vào bên trong tra xét.
Chỉ là tấm thân máu thịt phàm nhân làm sao có thể chống lại được công kích ác độc âm hàn của tiểu Đường Lang, Hô Diên Thọ đã chết bất đắc kỳ tử...
-----------
Trên đỉnh Ngọc Đô phong, lúc chân trời lộ ra đạo kim quang thứ nhất, giữa sườn núi xuất hiện mười mấy đạo lưu quang màu tím xẹt qua trên đầu sáu người, rơi xuống đỉnh núi. Sáu người đứng ở trên bậc thềm phía dưới, vì độ cao bậc thềm nên không cách nào thấy được là những người nào đến. Bất quá trong lòng tất cả đều rung động, không ngờ rằng hôm nay có nhiều cao thủ cảnh giới Tử Liên như vậy xuất hiện.
Khi bảo tháp cổ kính trên đỉnh núi bị ánh kim quang vàng chói chiếu lên trở nên lấp lánh rực rỡ, một nữ tử cung trang mỹ lệ xuất hiện ở trên bậc thềm, uyển chuyển cười nói:
- Sáu vị từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về, dương oai vì Thìn lộ, cực khổ công cao, vì vậy Quân Sứ đặc biệt cho phép triệu kiến!
- Tuân pháp chỉ!
Sáu người đứng thành một hàng chắp tay lĩnh mệnh, sau đó leo lên bậc thềm.
Nơi xa biển mây cuồn cuộn dưới mặt trời chiếu rọi ánh vàng lấp lánh, vô cùng mỹ lệ động lòng người.
Bên cạnh viên lâm giống như tiên cảnh, một đám cung trang nữ tử dáng người mạn diệu như tiên tử cầm bình ngọc đi hứng sương mai giữa đám kỳ hoa dị thảo.
Sáu người Miêu Nghị dựa theo thứ hạng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội chia làm hai hàng, đi theo sau lưng cung trang nữ tử tuyên chỉ kia tới đại môn bảo tháp đang rộng mở.
Cung trang nữ tử dẫn đường đi tới đại môn liền đứng ở bên cửa, đưa tay làm dấu mời, để cho bọn họ tự tiến vào.
Sáu người tiến vào, chỉ thấy đại điện trong tháp cổ kính hùng vĩ, khí thế bao la. Mỗi bên có năm người đứng, hoặc nam hoặc nữ, hoặc trung niên hoặc già nua, mười người này chính là mười vị cung chủ Thìn lộ.
Trong điện trên cao có một bảo tọa kim bích huy hoàng, một tên nam tử trung niên thân mặc bào tơ màu da tướng mạo bình thường, tỏ vẻ bình thản tay đặt trên đầu gối ngồi trên đó, không hề nhúc nhích, không giận mà oai. Có thể ngồi ở vị trí này tự nhiên không ai xa lạ, chính là Quân Sứ Thìn lộ Nhạc Thiên Ba.
Hai bên Nhạc Thiên Ba có hai giai nhân tuyệt sắc hầu hạ, dưới một bậc thềm có hai tên nam tử đứng hai bên, dưới một bậc nữa cũng có hai tên nam tử đứng hai bên. Một người trong đó không ai xa lạ, chính là vị Lan Đại Đô Đốc chấp chưởng Đô Đốc phủ mà Miêu Nghị đã gặp, bốn người đứng trên thềm phân ra theo hình chữ Bát.
Mười mấy tu sĩ cao cấp nhất trên toàn Thìn lộ đều hội tụ ở nơi này, ánh mắt ai nấy nhìn chằm chằm vào sáu người Miêu Nghị, sinh ra khí thế hùng mạnh tới mức ngay cả bọn Miêu Nghị từng trải qua Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng cảm thấy đè nặng trong lòng. Những người này mang tới áp lực trong vô hình hùng mạnh hơn lúc bọn Miêu Nghị đối mặt bọn Vân Quảng ở Tây Tú Tinh cung không biết bao nhiêu.
- Một Vô Ưu Quả trị giá không dưới mười vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm, lão này thật đúng là không tiếc xuất thủ. Triệu Phi, đồ chơi này lúc chúng ta đột phá đến cảnh giới Hồng Liên phải dùng tới, lão già tặng lễ này thật đúng là thích hợp.
Tư Không Vô Úy cười ha hả nói.
Triệu Phi gật đầu nói:
- Bằng bối cảnh của lão thật ra thì hoàn toàn không cần thiết làm như vậy, thà rằng hạ thấp thân phận bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, có thể thấy được nhà quyền quý cũng không phải chỉ là quen trác táng. Có thể đứng vững chân từ trước tới nay cũng có bản lãnh nhất định, không hoàn toàn nhờ vào chỗ dựa.
Sau khi hai người ở lại thêm một lúc nữa bèn rời đi, Miêu Nghị đưa hai cái hộp đựng Vô Ưu Quả cho Thiên nhi và Tuyết nhi. Con trai người ta đắc tội sáu nàng lại đưa tới đúng sáu phần đại lễ, hiển nhiên là có ý như vậy.
Bất quá rất nhanh Miêu Nghị phát hiện Thiên nhi cơ hồ một mực cúi đầu cắn môi không nói, thật ra thì từ lúc ra khỏi ngục giam hắn đã phát hiện chuyện này, bất quá vì bận rộn nên chưa kịp hỏi tới, lúc này không khỏi hỏi:
- Thiên nhi, nàng làm sao vậy?
Tuyết nhi bên cạnh ấp úng thử hỏi:
- Tỷ tỷ bị cẩu tặc kia sờ... sờ... Đại nhân có còn muốn tỷ tỷ hay không?
Vừa nói ra lời này, đôi môi Thiên nhi cắn càng chặt, suy đoán cũng sắp cắn chảy máu, hai giọt nước mắt trong suốt theo gò má tuột xuống.
Miêu Nghị sửng sốt, chợt hiểu ra, thời này chính là như vậy, từ cổ chí kim nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân nhà lành chỉ cần bị nam nhân khác chạm vào coi như phá hỏng danh tiết, hậu quả vô cùng tệ hại.
- Nữ nhân ngốc, suy nghĩ quá nhiều, chuyện này không thể trách nàng, ta còn chưa tới nỗi cổ hủ như vậy.
Miêu Nghị tiến tới nâng mặt Thiên nhi lên, lau nước mắt giúp nàng.
- Vậy Đại nhân...
Tuyết nhi ấp úng nói:
- Thu... Thu lễ vật người ta... Nói chuyện đã qua...
Mặc dù nàng nói đứt quãng không rõ, nhưng Miêu Nghị vừa nghe đã hiểu, lắc đầu nói:
- Cũng không phải là thu lễ bọn họ là có thể bỏ qua chuyện này, Thiên nhi bị chuyện này vô cùng nhục nhã, há có thể dùng để làm trao đổi, hai người các ngươi là nữ nhân của ta, các ngươi chịu nhục chính là ta chịu nhục! Chẳng qua là chuyện lần này làm cho chúng ta biết mình nhỏ bé tới mức nào, dùng cứng đối cứng kẻ thua thiệt vẫn là chúng ta. Các ngươi yên tâm, trước khi rời đi đô thành, ta nhất định lấy mạng cẩu tặc kia!
Có lời này, Thiên nhi nhất thời yên lòng, cũng òa khóc nhào vào lòng Miêu Nghị run rẩy nấc lên không ngừng, trước đó nàng thật sự cho rằng Miêu Nghị không cần mình nữa.
-----------
Sáng sớm hôm sau, chân trời vừa hửng sáng, Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm, sáu người đã leo lên đỉnh Ngọc Đô phong thật cao.
Đỉnh núi mây mù biển lửa bát ngát, một tòa bảo tháp cực lớn đứng sừng sững thật cao, cổ kính, ngưng trọng.Sáu người tới sớm lặng lẽ ngồi chờ trên bậc thềm dưới chân bảo tháp, lần đầu tiên leo lên đỉnh Ngọc Đô phong, ai nấy đều có hơi cảm khái. Người trong giới tu hành có thể đứng trên đỉnh núi này không nhiều lắm, đây là vinh dự mà sáu người bọn họ phải dùng mạng đổi lấy ở Tinh Tú Hải, coi như là vô cùng vinh dự.
-----------
Cùng lúc đó, bên trong đại lao Hình bộ Đô Đốc phủ dưới sườn núi, Hô Diên Thọ bị nhốt trong đó không thấy mặt trời hơi thở rối loạn, giống như bệnh thần kinh, miệng lẩm bẩm không biết đang nói những gì.
Một con bọ ngựa quái dị bám trên vách ngục giam thình lình vỗ cánh bay tới, đáp xuống đầu Hô Diên Thọ. Hô Diên Thọ theo bản năng giơ tay lên sờ đầu, ai ngờ thân hình cứng đờ, toàn thân trong nháy mắt bị sương trắng bao phủ.
Thân hình cứng rắn ngã xuống đất kêu một tiếng choang vang dội, tiểu Đường Lang đã vỗ cánh bay vút đi.
Động tĩnh khác thường bên trong ngục khiến cho ngục tốt thủ vệ nhanh chóng cửa mở đi vào xem đã xảy ra chuyện gì. Tình huống quỷ dị của Hô Diên Thọ khiến cho ngục tốt giật mình kinh hãi, nhanh chóng vào bên trong tra xét.
Chỉ là tấm thân máu thịt phàm nhân làm sao có thể chống lại được công kích ác độc âm hàn của tiểu Đường Lang, Hô Diên Thọ đã chết bất đắc kỳ tử...
-----------
Trên đỉnh Ngọc Đô phong, lúc chân trời lộ ra đạo kim quang thứ nhất, giữa sườn núi xuất hiện mười mấy đạo lưu quang màu tím xẹt qua trên đầu sáu người, rơi xuống đỉnh núi. Sáu người đứng ở trên bậc thềm phía dưới, vì độ cao bậc thềm nên không cách nào thấy được là những người nào đến. Bất quá trong lòng tất cả đều rung động, không ngờ rằng hôm nay có nhiều cao thủ cảnh giới Tử Liên như vậy xuất hiện.
Khi bảo tháp cổ kính trên đỉnh núi bị ánh kim quang vàng chói chiếu lên trở nên lấp lánh rực rỡ, một nữ tử cung trang mỹ lệ xuất hiện ở trên bậc thềm, uyển chuyển cười nói:
- Sáu vị từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về, dương oai vì Thìn lộ, cực khổ công cao, vì vậy Quân Sứ đặc biệt cho phép triệu kiến!
- Tuân pháp chỉ!
Sáu người đứng thành một hàng chắp tay lĩnh mệnh, sau đó leo lên bậc thềm.
Nơi xa biển mây cuồn cuộn dưới mặt trời chiếu rọi ánh vàng lấp lánh, vô cùng mỹ lệ động lòng người.
Bên cạnh viên lâm giống như tiên cảnh, một đám cung trang nữ tử dáng người mạn diệu như tiên tử cầm bình ngọc đi hứng sương mai giữa đám kỳ hoa dị thảo.
Sáu người Miêu Nghị dựa theo thứ hạng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội chia làm hai hàng, đi theo sau lưng cung trang nữ tử tuyên chỉ kia tới đại môn bảo tháp đang rộng mở.
Cung trang nữ tử dẫn đường đi tới đại môn liền đứng ở bên cửa, đưa tay làm dấu mời, để cho bọn họ tự tiến vào.
Sáu người tiến vào, chỉ thấy đại điện trong tháp cổ kính hùng vĩ, khí thế bao la. Mỗi bên có năm người đứng, hoặc nam hoặc nữ, hoặc trung niên hoặc già nua, mười người này chính là mười vị cung chủ Thìn lộ.
Trong điện trên cao có một bảo tọa kim bích huy hoàng, một tên nam tử trung niên thân mặc bào tơ màu da tướng mạo bình thường, tỏ vẻ bình thản tay đặt trên đầu gối ngồi trên đó, không hề nhúc nhích, không giận mà oai. Có thể ngồi ở vị trí này tự nhiên không ai xa lạ, chính là Quân Sứ Thìn lộ Nhạc Thiên Ba.
Hai bên Nhạc Thiên Ba có hai giai nhân tuyệt sắc hầu hạ, dưới một bậc thềm có hai tên nam tử đứng hai bên, dưới một bậc nữa cũng có hai tên nam tử đứng hai bên. Một người trong đó không ai xa lạ, chính là vị Lan Đại Đô Đốc chấp chưởng Đô Đốc phủ mà Miêu Nghị đã gặp, bốn người đứng trên thềm phân ra theo hình chữ Bát.
Mười mấy tu sĩ cao cấp nhất trên toàn Thìn lộ đều hội tụ ở nơi này, ánh mắt ai nấy nhìn chằm chằm vào sáu người Miêu Nghị, sinh ra khí thế hùng mạnh tới mức ngay cả bọn Miêu Nghị từng trải qua Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng cảm thấy đè nặng trong lòng. Những người này mang tới áp lực trong vô hình hùng mạnh hơn lúc bọn Miêu Nghị đối mặt bọn Vân Quảng ở Tây Tú Tinh cung không biết bao nhiêu.