Vân Tri Thu phủ quyết ngay:
- Ta không phản đối phu quân cứu Yến Bắc Hồng, phu quân muốn ta giúp thế nào thì ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng việc này tuyệt đối không thể để bên Đại Ma Thiên biết. Bí mật này trong tiểu thế giới chỉ có thể giới hạn giữa phu quân và ta, tuyệt đối không thể cho người thứ ba biết chuyện!
Miêu Nghị ngạc nhiên, không ngờ Vân Tri Thu phản ứng lớn vậy.
Miêu Nghị ngồi dậy, mặt đối mặt hỏi:
- Lão Bản Nương, sao ta cảm giác nàng đề phòng bên Đại Ma Thiên? Dù Đại Ma Thiên có lấy được Đại Ma Vô Song quyết hoàn chỉnh chắc cũng sẽ không bạc đãi nàng, ta cảm thấy gia gia của nàng rất thương nàng.
- Cái này không liên quan tới việc thương ta hay không! Phu quân đã quên lời tam cô Vân Hà nói khi tặng đồ cưới ngày chúng ta thành thân sao? Đúng là ta là nữ nhi của Vân gia, nhưng là nữ nhi của Vân gia đã xuất gia, sẽ không cho ta tài nguyên nữa, trên đầu ta theo họ phu quân, ai đều biết ta là Miêu phu nhân!
- Nếu Vân gia chỉ có một mình ta là nữ nhi thì dễ nói, nhưng Vân gia là một gia tộc, trước ích lợi tổng thể của gia tộc thì nữ nhi đã xuất giá như ta không đáng gì. Phu quân không rõ việc trong gia tộc lớn, ta ra từ đó, hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó nhất. Từ ngày ta gả cho phu quân thì công pháp tu luyện Đại Ma Vô Song quyết của Vân gia trình độ cao hơn đã vô duyên với ta, Vân gia sẽ không để công pháp tu hành của Đại Ma Vô Song quyết lộ ra ngoài.
- Nếu tìm được Đại Ma Vô Song quyết cao cấp hơn thì chỉ có thể nằm trong tay ta, quyền chủ động giao dịch như thế nào là tùy vào ta! Ngưu Nhị đừng cảm thấy ta ích kỷ, có một số ích kỷ là cần thiết, không lẽ người ta muốn ngủ lão bà của ngươi mà ngươi cũng cho sao? Vân gia là nhà mẹ đẻ của ta, bọn họ giúp đỡ ta là hợp tình hợp lý, ta giúp cho nhà mẹ đẻ cũng hợp lẽ thường. Miễn ta có năng lực thì chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ Vân gia, loại quan hệ này không có gì đáng trách. Nếu Ngưu Nhị dám có lỗi nhà mẹ đẻ của ta thì ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!
- Nhưng trong đó có chừng mực, bọn họ có chăm sóc ta cũng sẽ không để con của Vân Tri Thu ta đây tương lai vượt trên đầu Vân gia. Sao ta nỡ lòng nào để con của mình vĩnh viễn bị Vân gia sai tới sai lui? Không tìm thấy công pháp Đại Ma Vô Song quyết cao cấp hơn thì thôi, nếu tìm được thì ta phải nắm chặt trong tay, sử dụng như thế nào là tùy ý ta, giúp đỡ Vân gia chỉ có thể do ta làm!
Vân Tri Thu nhéo lỗ tai Miêu Nghị:
- Chẳng lẽ ngươi không biết ngượng cứ muốn Vân gia chăm sóc chúng ta sao? Không biết ngượng luôn hưởng lợi Vân gia nhỏ giọt cho? Sao không để Vân gia mới là hưởng ơn từ ngươi? Không cho ta phong cảnh một phen? Mọi người đều có lợi chẳng qua đổi thứ tự chủ yếu và thứ yếu. Ta cũng vì tốt cho ngươi, hiểu chưa? Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám dùng bí mật Đại Ma Vô Song quyết đổi cho Yến Bắc Hồng thì ta sẽ kêu bên Đại Ma Thiên giết Yến Bắc Hồng trước!
- Nàng lại dùng trò này nữa!
Miêu Nghị hơi phản cảm Vân Tri Thu cứ nhéo tai mình, hắn giật tay nàng ra, nằm xuống, tức giận nói:
- Nàng đã không có ý kiến thì ta còn lời gì để nói? Dù sao ta không tu luyện, ta chỉ cảm thấy là người trong nhà mà đấu tới đấu lui như vậy . . . Nàng không mệt sao?
Vân Tri Thu khoác chăn ngồi lên lưng Miêu Nghị, chăn bao kín người nàng từ trên cao nhìn xuống hắn:
- Ta không mệt, ta rất vui vẻ, việc này không cần ngươi lo. Ngươi cứ mắt nhắm mắt mở tiếp tục làm phủi tay chưởng quầy, bên nhà mẹ đẻ của ta ngươi bị kẹp ở giữa cũng khó xử, để ta ra mặt xử lý là thích hợp nhất. Ngươi cứ làm cô gia của mình, nhớ là ngoan ngoãn nghe lời lão bà được rồi. Gì, trợn trắng mắt? Nghe lời lão bà là sai sao?
Tay Vân Tri Thu thò ra khỏi chăn véo mỏ Miêu Nghị:
- Giả chết cái gì! Lão nương như hoa như ngọc người không mảnh vải, bao nhiêu người muốn no phúc thấy mà không có cơ hội, mở mắt ra nhìn ta!
Miêu Nghị rất bất đắc dĩ, từ năm đó lần đầu tiên gặp nhau trong Diệu Pháp tự là nữ nhân này đã nắm mũi dẫn hắn đi, sau đó trong Phong Vân khách điếm càng không dứt. Giờ đã gả cho hắn mà Vân Tri Thu vẫn không sửa tật, gia giáo của Đại Ma Thiên có vấn đề! Từ Vân Phi Dương đến ai kia, Miêu Nghị lười đếm, tóm lại toàn là người hung hãn.
Tranh luận với nữ nhân này không có ý nghĩa gì.
Miêu Nghị vội đổi đề tài:
- Lão Bản Nương, ta kiếm chút đồ tốt từ đại thế giới về, nàng muốn xem không?
Vân Tri Thu muốn nhìn xem nhưng ngoài miệng không tha người:
- Chắc ngươi sẽ không mang một nữ nhân đến cho ta nhìn đi?
Không chịu nổi nữ nhân này!
Miêu Nghị hơi nghi ngờ nữ nhân này có phải đã nhìn ra manh mối gì từ phản ứng của hắn không, nên mới cố ý lấy lời đó ra thử hắn.
Càng nghĩ càng lo, Miêu Nghị đã học ngoan, đánh chết cũng không thừa nhận.
Miêu Nghị giả vờ cả giận nói:
- Nàng còn chưa chịu thôi? Lăn xuống!
Miêu Nghị thuận tay đẩy Vân Tri Thu sang bên, nhặt áo lót lên mặc.
Vân Tri Thu lăn sang bên không cam lòng yếu thế, nàng thuận thế đạp vào mông Miêu Nghị ngồi bên tháp khiến hắn suýt té nằm dưới đất. Quần mới kéo một nửa Miêu Nghị đạp trúng ống quần, hết sức chật vật.
Vân Tri Thu ở trên tháp cười ngã lăn.
Vân Tri Thu cũng nhặt áo lót mặc vào, xuống giường lấy áo Miêu Nghị từ trên giá xuống hầu hạ hắn mặc vào. Vân Tri Thu lấy vớ giày của hắn, nàng nửa quỳ dưới chân hắn giúp hắn mang vào rồi mới sửa soạng cho bản thân. Chỉ những lúc này mới thấy chút hiền lương thục đức trên người Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu cùng Miêu Nghị đi vào cạnh bàn trong phòng, trên bàn còn bày bàn cờ. Vân Tri Thu thuận tay xoay ghế đặt sau lưng Miêu Nghị, chờ hắn ngồi xuống thì nàng kéo cái ghế khác ngồi cạnh hắn. Vân Tri Thu vuốt mái tóc dài ra sau lưng, phản xạ chải tóc dài Miêu Nghị xõa ra.
Vân Tri Thu tò mò hỏi:
- Ngưu Nhị mang theo thứ tốt gì trở về?
Miêu Nghị đắc ý triệu ra một vòng tay trữ vật đưa cho Vân Tri Thu:
- Nhìn xem!
Vân Tri Thu nhận lấy, xem thử, há môi hồng. Vân Tri Thu rất ngạc nhiên, bên trong toàn là Tiên Nguyên đan.
Vân Tri Thu hỏi:
- Có bao nhiêu?
Miêu Nghị cười gian:
- Một ngàn vạn viên!
- Nhiều vậy?
Vân Tri Thu giật mình kêu lên:
- Lấy từ đâu ra?
- Chính Khí tiệm tạp hóa buôn bán rất tốt.
Miêu Nghị kể lại tình huống mỗi năm tiệm tạp hóa kiếm được bao nhiêu tiền.
Mắt Vân Tri Thu sáng rực, dường như rất khao khát.
Vân Tri Thu nhét vòng tay trữ vật về tay Miêu Nghị:
- Nếu đã có tài nguyên tu luyện thì cho phép phu quân thả lỏng ba ngày, ba ngày sau bắt đầu thành thật tu luyện, tăng tu vi lên cảnh giới Kim Liên trước đã. Nếu dám chạy lung tung nữa thì đừng trách lão nương không khách sáo!
- . . .
- Ta không phản đối phu quân cứu Yến Bắc Hồng, phu quân muốn ta giúp thế nào thì ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng việc này tuyệt đối không thể để bên Đại Ma Thiên biết. Bí mật này trong tiểu thế giới chỉ có thể giới hạn giữa phu quân và ta, tuyệt đối không thể cho người thứ ba biết chuyện!
Miêu Nghị ngạc nhiên, không ngờ Vân Tri Thu phản ứng lớn vậy.
Miêu Nghị ngồi dậy, mặt đối mặt hỏi:
- Lão Bản Nương, sao ta cảm giác nàng đề phòng bên Đại Ma Thiên? Dù Đại Ma Thiên có lấy được Đại Ma Vô Song quyết hoàn chỉnh chắc cũng sẽ không bạc đãi nàng, ta cảm thấy gia gia của nàng rất thương nàng.
- Cái này không liên quan tới việc thương ta hay không! Phu quân đã quên lời tam cô Vân Hà nói khi tặng đồ cưới ngày chúng ta thành thân sao? Đúng là ta là nữ nhi của Vân gia, nhưng là nữ nhi của Vân gia đã xuất gia, sẽ không cho ta tài nguyên nữa, trên đầu ta theo họ phu quân, ai đều biết ta là Miêu phu nhân!
- Nếu Vân gia chỉ có một mình ta là nữ nhi thì dễ nói, nhưng Vân gia là một gia tộc, trước ích lợi tổng thể của gia tộc thì nữ nhi đã xuất giá như ta không đáng gì. Phu quân không rõ việc trong gia tộc lớn, ta ra từ đó, hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó nhất. Từ ngày ta gả cho phu quân thì công pháp tu luyện Đại Ma Vô Song quyết của Vân gia trình độ cao hơn đã vô duyên với ta, Vân gia sẽ không để công pháp tu hành của Đại Ma Vô Song quyết lộ ra ngoài.
- Nếu tìm được Đại Ma Vô Song quyết cao cấp hơn thì chỉ có thể nằm trong tay ta, quyền chủ động giao dịch như thế nào là tùy vào ta! Ngưu Nhị đừng cảm thấy ta ích kỷ, có một số ích kỷ là cần thiết, không lẽ người ta muốn ngủ lão bà của ngươi mà ngươi cũng cho sao? Vân gia là nhà mẹ đẻ của ta, bọn họ giúp đỡ ta là hợp tình hợp lý, ta giúp cho nhà mẹ đẻ cũng hợp lẽ thường. Miễn ta có năng lực thì chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ Vân gia, loại quan hệ này không có gì đáng trách. Nếu Ngưu Nhị dám có lỗi nhà mẹ đẻ của ta thì ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!
- Nhưng trong đó có chừng mực, bọn họ có chăm sóc ta cũng sẽ không để con của Vân Tri Thu ta đây tương lai vượt trên đầu Vân gia. Sao ta nỡ lòng nào để con của mình vĩnh viễn bị Vân gia sai tới sai lui? Không tìm thấy công pháp Đại Ma Vô Song quyết cao cấp hơn thì thôi, nếu tìm được thì ta phải nắm chặt trong tay, sử dụng như thế nào là tùy ý ta, giúp đỡ Vân gia chỉ có thể do ta làm!
Vân Tri Thu nhéo lỗ tai Miêu Nghị:
- Chẳng lẽ ngươi không biết ngượng cứ muốn Vân gia chăm sóc chúng ta sao? Không biết ngượng luôn hưởng lợi Vân gia nhỏ giọt cho? Sao không để Vân gia mới là hưởng ơn từ ngươi? Không cho ta phong cảnh một phen? Mọi người đều có lợi chẳng qua đổi thứ tự chủ yếu và thứ yếu. Ta cũng vì tốt cho ngươi, hiểu chưa? Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám dùng bí mật Đại Ma Vô Song quyết đổi cho Yến Bắc Hồng thì ta sẽ kêu bên Đại Ma Thiên giết Yến Bắc Hồng trước!
- Nàng lại dùng trò này nữa!
Miêu Nghị hơi phản cảm Vân Tri Thu cứ nhéo tai mình, hắn giật tay nàng ra, nằm xuống, tức giận nói:
- Nàng đã không có ý kiến thì ta còn lời gì để nói? Dù sao ta không tu luyện, ta chỉ cảm thấy là người trong nhà mà đấu tới đấu lui như vậy . . . Nàng không mệt sao?
Vân Tri Thu khoác chăn ngồi lên lưng Miêu Nghị, chăn bao kín người nàng từ trên cao nhìn xuống hắn:
- Ta không mệt, ta rất vui vẻ, việc này không cần ngươi lo. Ngươi cứ mắt nhắm mắt mở tiếp tục làm phủi tay chưởng quầy, bên nhà mẹ đẻ của ta ngươi bị kẹp ở giữa cũng khó xử, để ta ra mặt xử lý là thích hợp nhất. Ngươi cứ làm cô gia của mình, nhớ là ngoan ngoãn nghe lời lão bà được rồi. Gì, trợn trắng mắt? Nghe lời lão bà là sai sao?
Tay Vân Tri Thu thò ra khỏi chăn véo mỏ Miêu Nghị:
- Giả chết cái gì! Lão nương như hoa như ngọc người không mảnh vải, bao nhiêu người muốn no phúc thấy mà không có cơ hội, mở mắt ra nhìn ta!
Miêu Nghị rất bất đắc dĩ, từ năm đó lần đầu tiên gặp nhau trong Diệu Pháp tự là nữ nhân này đã nắm mũi dẫn hắn đi, sau đó trong Phong Vân khách điếm càng không dứt. Giờ đã gả cho hắn mà Vân Tri Thu vẫn không sửa tật, gia giáo của Đại Ma Thiên có vấn đề! Từ Vân Phi Dương đến ai kia, Miêu Nghị lười đếm, tóm lại toàn là người hung hãn.
Tranh luận với nữ nhân này không có ý nghĩa gì.
Miêu Nghị vội đổi đề tài:
- Lão Bản Nương, ta kiếm chút đồ tốt từ đại thế giới về, nàng muốn xem không?
Vân Tri Thu muốn nhìn xem nhưng ngoài miệng không tha người:
- Chắc ngươi sẽ không mang một nữ nhân đến cho ta nhìn đi?
Không chịu nổi nữ nhân này!
Miêu Nghị hơi nghi ngờ nữ nhân này có phải đã nhìn ra manh mối gì từ phản ứng của hắn không, nên mới cố ý lấy lời đó ra thử hắn.
Càng nghĩ càng lo, Miêu Nghị đã học ngoan, đánh chết cũng không thừa nhận.
Miêu Nghị giả vờ cả giận nói:
- Nàng còn chưa chịu thôi? Lăn xuống!
Miêu Nghị thuận tay đẩy Vân Tri Thu sang bên, nhặt áo lót lên mặc.
Vân Tri Thu lăn sang bên không cam lòng yếu thế, nàng thuận thế đạp vào mông Miêu Nghị ngồi bên tháp khiến hắn suýt té nằm dưới đất. Quần mới kéo một nửa Miêu Nghị đạp trúng ống quần, hết sức chật vật.
Vân Tri Thu ở trên tháp cười ngã lăn.
Vân Tri Thu cũng nhặt áo lót mặc vào, xuống giường lấy áo Miêu Nghị từ trên giá xuống hầu hạ hắn mặc vào. Vân Tri Thu lấy vớ giày của hắn, nàng nửa quỳ dưới chân hắn giúp hắn mang vào rồi mới sửa soạng cho bản thân. Chỉ những lúc này mới thấy chút hiền lương thục đức trên người Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu cùng Miêu Nghị đi vào cạnh bàn trong phòng, trên bàn còn bày bàn cờ. Vân Tri Thu thuận tay xoay ghế đặt sau lưng Miêu Nghị, chờ hắn ngồi xuống thì nàng kéo cái ghế khác ngồi cạnh hắn. Vân Tri Thu vuốt mái tóc dài ra sau lưng, phản xạ chải tóc dài Miêu Nghị xõa ra.
Vân Tri Thu tò mò hỏi:
- Ngưu Nhị mang theo thứ tốt gì trở về?
Miêu Nghị đắc ý triệu ra một vòng tay trữ vật đưa cho Vân Tri Thu:
- Nhìn xem!
Vân Tri Thu nhận lấy, xem thử, há môi hồng. Vân Tri Thu rất ngạc nhiên, bên trong toàn là Tiên Nguyên đan.
Vân Tri Thu hỏi:
- Có bao nhiêu?
Miêu Nghị cười gian:
- Một ngàn vạn viên!
- Nhiều vậy?
Vân Tri Thu giật mình kêu lên:
- Lấy từ đâu ra?
- Chính Khí tiệm tạp hóa buôn bán rất tốt.
Miêu Nghị kể lại tình huống mỗi năm tiệm tạp hóa kiếm được bao nhiêu tiền.
Mắt Vân Tri Thu sáng rực, dường như rất khao khát.
Vân Tri Thu nhét vòng tay trữ vật về tay Miêu Nghị:
- Nếu đã có tài nguyên tu luyện thì cho phép phu quân thả lỏng ba ngày, ba ngày sau bắt đầu thành thật tu luyện, tăng tu vi lên cảnh giới Kim Liên trước đã. Nếu dám chạy lung tung nữa thì đừng trách lão nương không khách sáo!
- . . .