Vô cùng nguy hiểm.
Hạ Thần Hi chạy chậm, meo meo một nhảy ba thước xa, Đường Bạch Dạ liều mạng kéo Hạ Thần Hi, cát lún ở dưới chân bọn họ vẫn lăn, bọn họ đi qua địa phương, toàn bộ phía trước đều bị lún xuống. Hắc quả phụ cùng Tiêu Tề cùng đặc công chạy tới phương hướng khác.
Bọn cường đạo rơi vào trong cát lún, liều mạng giãy giụa, cát đất lưu động đặc biệt chậm, nhưng càng giãy dụa, lưu động càng là mau, không đầy một lát liền đem người bao phủ.
Trong sa mạc thi thể cũng toàn bộ tiến vào trong cát.
Tiêu Tề cùng hắc quả phụ chạy được tới nơi cao, kiên cố, không có nguy hiểm, đột nhiên Hạ Thần Hi cảm thấy dưới chân trầm xuống, chân phải rơi vào cát lún, Đường Bạch Dạ trầm sắc mặt. Người ở sa mạc gặp cát lún, rất khủng bố, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn bị cát đất bao phủ.
Hạ Thần Hi trong lòng trầm xuống, bỏ tay Đường Bạch Dạ ra, bàn tay của cô đều là mồ hôi lạnh, nguyên bản liền vô cùng ẩm ướt, Đường Bạch Dạ giận dữ, "Hạ Thần Hi!"
Em thật vô liêm sỉ, cũng dám bỏ lại anh.
Hạ Thần Hi trầm giọng nói, "Anh đứng lại, không được nhúc nhích."
Người một khi rơi vào cát lún, không thể thoát ra, Hạ Thần Hi bây giờ một chút khí lực cũng không có, càng không có biện pháp thoát ra khỏi cát, càng giãy dụa, chính mình bị vùi lấp càng nhanh hơn.
May mà Hạ Thần Hi đã khôi phục được ký ức chính mình, cũng may mà, trong quá khứ mình có một một lần đặc huấn hạng mục chuyên môn, chính là đối kháng cát lún.
Hạ Thần Hi từng được huấn luyện đặc công toàn diện, trên đời này có những cạm bẫy gì, cô đều một hai lần bắt trước, lúc đó cô huấn luyện trên sa mạc, đã từng gặp qua hiện tượng cát lún, thuận tiện liền làm luôn huấn luyện phương diện này.
Đường Bạch Dạ không biết điều đó, vô cùng sốt ruột, cát lún đã không hề lăn, liền dừng ở dưới chân của anh, toàn bộ hướng Hạ Thần Hi thong thả lưu động, Tiêu Tề, hắc quả phụ cùng ba người đặc công may mắn sông sót cũng cuống quýt qua đây.
Hạ Thần Hi thong thả di động đôi chân, trước sau di động rất chậm, biên độ rất nhỏ, tứ chi toàn bộ mở, động tác rất chậm, cát lún cũng rất chậm, cô một tấc hãm đi xuống, đầu tiên là chân nhỏ, ngừng một hồi, Đường Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng cát lún đã dừng lại, anh có thể lôi Hạ Thần Hi ra.
Ai biết, cát tiếp tục chảy xuống.
Đường Bạch Dạ mắt giống như sung huyết(chảy máu), hướng Hạ Thần Hi vươn tay ra, "Thần Hi, đưa tay cho anh."
Tiêu Tề nheo mắt lại, nhìn về phía Đường Bạch Dạ.
"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ rống to hơn.
Hạ Thần Hi không để ý Đường Bạch Dạ, kỳ thực, dù cho cô vươn tay ra, cũng chưa chắc có thể chạm đến tay Đường Bạch Dạ, huống chi, cát đã hãm đến đầu gối, Đường Bạch Dạ lại không có chỗ nào mượn lực, nếu cô giãy giụa, để Đường Bạch Dạ kéo mình, nói không chừng cuối cùng hai người đều bị cát bao phủ.
Cát chậm rãi lưu động, càng ngày càng sâu, meo meo ngao ô gọi, vô cùng sợ hãi.
Hạ Thần Hi đối mặt với Đường Bạch Dạ mỉm cười, giống như muốn cho Đường Bạch Dạ lực lượng, cũng tựa hồ trấn an Đường Bạch Dạ, ánh mắt kia, nhu tình hàng trăm, vô cùng tự tin, cũng không toát ra nửa điểm sợ hãi.
Đường Bạch Dạ trong lòng bồn chồn, Hạ Thần Hi cũng không giãy giụa, cát lún cũng đặc biệt chậm, nhưng cô cũng di động thân thể của mình, cát đất chậm rãi tới bên hông. Đem Hạ Thần Hi nửa người dưới chìm vào cát .
Không muốn lại trầm , không muốn trầm .