Người của bộ phận công trình đều đang bình luận về chuyện song quy.
Chỉ sợ bình thường mọi người có mẫn cảm đối với giới chính trị đồng loạt cảm nhận được bão trong giới chính trị thành phố S .
Sau khi Tưởng thị trưởng bị song quy , Tưởng Tuệ tìm người xung quanh giúp. Đường Bạch Dạ lôi kéo một quan viên khác tố cáo Tưởng thị trưởng tài liệu cũng bị bí mật trình lên , Tưởng Tuệ cũng không biết là do Đường Bạch Dạ làm.
Chỉ sợ cô ta hận Đường Bạch Dạ làm hại cô không có đứa nhỏ, cô cũng vẫn tới Đường thị cầu xin Đường Bạch Dạ cứu Tưởng thị trưởng.
Từ sau khi hai người gặp nhau ở bệnh viện cũng chưa từng gặp lại.
Đối với Tưởng Tuệ , Đường Bạch Dạ trong lòng vẫn còn cảm thấy áy náy.
Nhưng mà, chuyện của Tưởng thị trưởng anh cũng không có cách .
"Anh không giúp tôi ?" Tưởng Tuệ rưng rưng, "Coi như là vì chúng ta đã từng ở bên nhau, cầu xin anh, cứu giúp tôi, cứu cha tôi, cha tôi cũng giúp anh không ít anh không thể thấy chết không cứu."
"Tiểu Tuệ, việc ở chốn quan trường cô biết, tôi không có cách nào." Đường Bạch Dạ nói , nếu là Tưởng Tuệ biết là anh làm sợ rằng muốn đem anh thiên đao vạn quả.
Nhưng mà, Đường Bạch Dạ không thẹn với lương tâm.
Nếu không phải Tưởng thị trưởng lúc trước đẩy Vân Dật ra chịu chết , anh cũng sẽ không ra hạ sách này.
Vân Dật bị song quy, ngồi vào vị trí thị trưởng tất nhiên là Tưởng thị trưởng, ông ta có chủ ý gì , Đường Bạch Dạ trong lòng biết rõ ràng không bằng vì Vân Dật dọn sạch chướng ngại, che giấu bí mật của cậu ta.
Tưởng Tuệ phẩy tay áo bỏ đi, ở trong thang máy nghe được từ bên ngoài bàn tán về chuyện của Hạ Thần Hi cùng Lâm Lâm.
Tình địch gặp mặt, xưa nay đỏ mắt.
Tưởng Tuệ vì cầu Đường Bạch Dạ , khóc đến hai mắt sưng đỏ chính là nhếch nhác, thấy các cô, đành phải đeo kính râm.
Lâm Lâm nói, "Tưởng tiểu thư đã lâu không gặp, tôi nghe nói Tưởng thị trưởng bị song quy cô tới cầu xin Đường ca ca giúp sao?"
Tưởng Tuệ sắc mặt âm trầm, cái gì cũng không nói.
Việc bỏ đá xuống giếng Hạ Thần Hi không làm được cô cũng không muốn làm, đơn giản là chào một tiếng cũng không nói lời nào, nghe Lâm Lâm châm chọc cô ta cô càng phiền chán loại tác phong này của Lâm Lâm, Tưởng Tuệ hôm nay tính nhẫn nhịn tốt.Tuyệt đối không nói lời nào, Lâm Lâm thấy không thú vị cũng không thèm nói.
Trở lại bộ phận công trình, Lâm Lâm tâm tình rất tốt. Hạ Thần Hi như có điều suy nghĩ cô không hiểu Đường Bạch Dạ rốt cuộc làm như thế nào, nhưng tối hôm qua cô nghe thấy một câu nói vì cứu Vân Dật mà Đường Bạch Dạ sẽ rước lấy phiền phức.
Có phải rất nghiêm trọng hay không?
Đang suy nghĩ, anh chàng chuyển phát lại đưa tới một bó hoa hồng. Đã là hai mươi đóa hoa hồng, Tiêu Tề định tặng tới khi nào? Trong lòng cô đã nghiêng về phía Đường Bạch Dạ , mặc dù trong lòng có bất an đối với Tiêu Tề rất áy náy có cảm giác mình phản bội Tiêu Tề nhưng vô luận như thế nào cô muốn nói rõ ràng với Tiêu Tề.
Hạ Thần Hi gọi điện thoại cho Tiêu Tề .
"Tiêu Tề, buổi tối có rảnh không?"
"Có, làm sao vậy?" Tiêu Tề thanh âm nhàn nhạt ẩn chứa chút vui sướng.
Hạ Thần Hi nói, "Em mời anh đi ăn cơm."
"Tốt."
Hai người chọn thời gian, địa điểm, Hạ Thần Hi lại nói một câu, "Tiêu Tề, anh còn muốn cho người mang hoa đến phòng làm việc của em nữa sao, em..."
"Hoa gì?" Tiêu Tề kinh ngạc hỏi lại.
Hạ Thần Hi ngẩn ra, "Không phải anh tặng hoa hồng cho em sao?"
Tiêu Tề dừng một chút hơi nhíu mày, "Nếu như anh tặng em, nhất định tặng hoa bách hợp."
Hạ Thần Hi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hoa hồng bên cạnh .
Cô vẫn cho là là Tiêu Tề đưa tới, mỗi ngày tăng một đóa đưa nhiều ngày như vậy, nhưng nếu không phải Tiêu Tề, hoa đó là của ai tặng ?
Ai có lòng như vậy?
Hoa hồng đỏ, đại biểu tình yêu.
Chẳng lẽ là của người bí mật theo đuổi cô?
"Đó là do em hiểu lầm, không có ý gì ." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Vậy buổi tối chúng ta gặp nhau ."
"Được, buổi tối gặp."