Đường Bạch Dạ nói, "Tôi phải cảm tạ anh tung ra tin tức của An Kỳ để tôi đi New York một chuyến. Mặc dù cửu tử nhất sinh ( chín phần sống một phần chết ), thiếu chút nữa bỏ mạng trong bẫy của anh tiếc là tôi từ nhỏ mạng cứng không dễ chết như vậy."
"Anh tính kế tôi ngược lại đã cho tôi một tin có ích , tôi cuối cùng cũng tìm được An Kỳ, cũng biết cô ta không phải là người tôi muốn tìm. Tôi nghĩ, người tôi muốn tìm chính là người bên cạnh anh, có lẽ..."
Ánh mắt của Đường Bạch Dạ nhìn về phía hắc quả phụ ở sau Tiêu Tề.
"Chính là người phụ nữ ở phía sau anh."
Chiều cao không sai biệt lắm, dáng người cũng không sai biệt lắm, ánh mắt cũng phóng túng giống nhau , chỉ là người đàn bà kia lãnh ngạo hơn .
Anh chỉ là đưa ra một ví dụ.
Đường Bạch Dạ rất rõ ràng, hắc quả phụ tuyệt đối không phải An Kỳ.
Tiêu Tề cười cho qua, không trả lời.
Đường Bạch Dạ là cao thủ trên bàn đàm phán, nghe lời anh, chỉ có thể bị anh lừa vào tròng.
"Tôi hôm nay tới nhìn anh, đơn giản là nghĩ nói cho anh biết hai việc. Một, Hạ Thần Hi, anh không thể mang đi, hai, mặc kệ An Kỳ là ai một ngày nào đó tôi sẽ tìm được cô ta, băm thành trăm mảnh."
Đường Bạch Dạ giọng nói hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn Tiêu Tề.
"Anh bảo vệ cho cô ta cũng không bảo vệ được lâu đâu."
"Nếu như anh muốn biết chuyện về An Kỳ, sợ rằng Đường thiếu phải trả giá một cái giá lớn ." Tiêu Tề đột nhiên lên tiếng, ôn hòa.
Đường Bạch Dạ cười lạnh, khinh miệt nói, "Anh cho là đàn ông nói chuyện đều lấy phụ nữ làm điều kiện trao đổi? Tôi, Đường Bạch Dạ không đến mức đem phụ nữ tới trao đổi tin tức, tôi thà rằng lấy bản thân đi trao đổi cũng sẽ không đem một cọng tóc của Thần Hi cho anh động tới."
Tiêu Tề muốn dùng Hạ Thần Hi trao đổi An Kỳ.
Nằm mơ đi!
Kẻ thù là kẻ thù , người yêu là người yêu , anh phân biệt rất rõ ràng.
Chỉ sợ anh nghĩ chính tay đâm An Kỳ cũng sẽ không lợi dụng Hạ Thần Hi.
Một khi xác nhận tâm ý của mình, Đường Bạch Dạ sẽ yêu hết mình không hề giữ lại
Những lời này, đánh vào vết thương cũ trong lòng Tiêu Tề.
Lập tức vô cùng đau đớn.
Con ngươi cũng trở nên hung ác nham hiểm đến cực điểm.
Năm đó, nếu không phải anh để Thần Hi đi đánh cắp tin tức, Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ chính là hai thế giới, là hai người qua đường, Thần Hi cũng sẽ không có đứa trẻ của anh , bọn họ cũng sẽ không hình thành cục diện như hôm nay.
Đường Bạch Dạ ưu nhã cười, mở cửa xe, ngồi vào đi, đột nhiên thổi một tiếng huýt gió, bày ra bộ dáng nhị thế tổ ( kẻ phóng túng, ăn chơi, công tử nhà giàu) chẳng thèm ngó tới, "Thành phố S là địa bàn của tôi, Tiêu tiên sinh, nếu anh nghĩ muốn náo tôi tùy thời phụng bồi."
Phong cách Ferrari, rít gào mà đi.
Không để lại dấu vết.
Kiêu ngạo được như Đường Bạch Dạ.
Tiêu Tề hơi nắm chặt nắm tay, đáy mắt có một luồng gió bão di chuyển.
Âu Dương khụ một tiếng, nhàn nhạt nói, "Tiêu lão đại, Đường thiếu đã tới cửa khiêu chiến , chúng ta không làm cái gì ạ ?"
Hắc quả phụ oán hận nói, "Tôi đi giết anh ta để xem anh ta có thể kiêu ngạo đến mức nào."
Tiêu Tề mím môi, hơi nhắm mắt lại.
"Không cần làm gì cả."
Lúc này nếu là cho người ra tay, sẽ trúng cái bẫy của Đường Bạch Dạ, anh không ngu xuẩn như vậy.
Âu Dương nói, "Tưởng tiểu thư đã rất bất mãn, anh đến thành phố S nửa tháng không động tĩnh gì, cô ta đã gọi một cuộc điện thoại giục anh."
"Tôi làm việc, lúc nào đến phiên cô ta xen vào, cô ta nghĩ chính mình hiểu chuyện."
Hắc quả phụ đột nhiên lên tiếng, "Đường Bạch Dạ kiêu ngạo như vậy , nếu muốn cho anh ta một bài học, ta đi giết con của anh ta."
Ba!