Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi trong ngực, Hạ Thần Hi ôm cổ của anh, không biết lẩm bẩm gì trong ngực anh, cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ cúi đầu không biết nói chuyện gì, sắc mặt dù lạnh lùng.

Nhưng trong đôi mắt không giấu được sự yêu thương.

Như thể, đó là báu vật của anh.

Cho tới bây giờ Lâm Lâm chưa từng có trong mắt Đường Bạch Dạ, nhìn thấy ánh mắt như thế.

Đột nhiên, cô thấy Đường Bạch Dạ cúi đầu, hôn lên môi Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi như bị quấy rầy, đẩy anh ra, ai ngờ anh lại cúi đầu, lại hôn lên.

Lâm Lâm thu hồi tầm mắt, tròng mắt đỏ hoe.

Nắm chặt thành quả đấm, như thể bị đả kích rất lớn.

Đường ca ca cùng Hạ Thần Hi. . . . . . Khó trách cô cảm thấy không khí giữa họ không bình thường, thì ra là, Hạ Thần Hi là người phụ nữ của Đường ca ca, thậm chí Đường ca ca đã làm cô cảm thấy họ không hề thân thiết.

Tại sao?

Mười lăm phút sau, Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ một trước một sau trở lại ghế, Hạ Thần Hi vẫn có hơi choáng váng, rượu quá ba tuần, bữa tiệc đang náo nhiệt, Lâm Lâm tại vị trí của mình, yên lặng uống nước trái cây.

"Đường ca ca, đi đâu lâu như vậy?"

Đường Bạch Dạ nói, "Đi ra ngoài hóng gió một lát."



Lâm Lâm miễn cưỡng cười, kế tiếp, Hạ Thần Hi không uống rượu nữa, mười giờ tối, các nhân viên lần lượt ra về.

Nam đồng nghiệp đưa nữ đồng nghiệp về, Lâm Lâm nói, "Đường ca ca, anh uống nhiều rượu rồi, ngồi xe của em về thôi."

"Em về trước đi." Đường Bạch Dạ nói, ánh mắt xẹt qua dáng đi lảo đảo của Hạ Thần Hi.

Tiết Giai Vân nói, "Đường tổng, anh đưa Thần Hi về đi, cô ấy không thể lái xe, nếu không sẽ xảy ra tai nạn."

Sắc mặt Đường Bạch Dạ lạnh lùng, nhưng nói một câu, "Được."

Sắc mặt Lâm Lâm khẽ biến, đúng là Hạ Thần Hi không có ý định lái xe, cô định thuê xe trở về, Đường Bạch Dạ nhét cô vào trong xe của anh, Lâm Lâm cắn môi, muốn nói lại thôi, để cho Đường ca ca đưa Hạ Thần Hi về nhà.

"Đường ca ca, Hạ tiểu thư ở đâu, không bằng em đưa cô ấy về." Lâm Lâm tự mình đảm nhận, "Anh cũng đã uống không ít rượu."

Đường Bạch Dạ dịu dàng cười, "Tiểu Lâm, em về nghỉ ngơi trước đi, đừng lo lắng cho anh."

Lâm Lâm không muốn làm cho anh nghi ngờ, mặc dù không cam lòng, cũng chỉ im lặng.

Trên đường Đường Bạch Dạ đưa Hạ Thần Hi về nhà, cô đã ngủ, đến căn hộ cảnh biển, Đường Bạch Dạ lái xe xuống tầng ngầm đậu xe, dừng Hạ Thần Hi ở chỗ đậu xe, anh gọi hai tiếng, Hạ Thần Hi không tỉnh lại.

Đường Bạch Dạ bế Hạ Thần Hi đi về phía thang máy, chuyện đáng buồn lại xảy ra.



Cao ốc đã bị cúp điện nửa tiếng, đang sửa chữa.

Đột nhiên Đường Bạch Dạ cảm giác muốn chết.

Anh chỉ có thể bế Hạ Thần Hi đi thang bộ, đi từng bậc từng bậc, Hạ Thần Hi hơn một mét sáu, hơn 45 kg, không phải là bông hoa, bế đi như vậy tới 8 tầng, dù thể lực Đường Bạch Dạ có khỏe như thế thì cũng khó chịu đựng được.

"A, đây là đâu?"

"Bị cúp điện, chúng ta đang đi thang bộ."


Hạ Thần Hi oán trách, "Anh đi vững một chút, ảnh hưởng đến tôi ngủ."


Bước chân Đường Bạch Dạ dừng lại, lạnh lùng nói, "Nói thêm câu nữa, tôi bỏ cô lại đó."


Hạ Thần Hi rất ngoan ngoãn, không nói nữa, Đường Bạch Dạ bế cô, mới đi tới tầng mười bốn, đèn sáng. Đường Bạch Dạ tức giận chửi rủa, Lão Tử bế một sinh vật hơn 45 kg lên mười bốn tầng, vậy mà lại có điện?


Nên cúp điện cả đêm.


Phải để cho người khác cũng ôm mười mấy kí lô đi bộ mười mấy tầng.


Đường Bạch Dạ vặn vẹo nghĩ, ngày mai anh phải đi khiếu nại bên bất động sản.


Đi mười bốn tầng, không kém một tầng, Đường Bạch Dạ quyết định bế Hạ Thần Hi lên đến tầng mười lăm, nhấn chuông cửa, Hạ bảo bối mở cửa, "A, mẹ đã uống nhiều sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK