An Tiêu Dao dở khóc dở cười, "Cô lời này nói ra cũng muốn có người tin a."
Hạ Thanh bĩu môi, nhìn gò má của anh, đột nhiên phát hiện một việc, gò má của anh đường nét rất ôn nhuận, như là công tử ca trong các bức tranh cổ của Trung Quốc đi ra, một thân hơi thở quý tộc, Hạ Thanh không nghĩ ra, vì sao ở trong hoàn cảnh nghiêm khắc, có thể nuôi dưỡng được người giống anh như vậy.
Bọn họ từ nhỏ cuộc sống hoàn cảnh liền đặc biệt nghiêm khắc, đạp hàng ngàn hàng vạn thi thể bò đi lên, tại sao người đành ông dính đầy máu tanh lại cả người vẫn vật vô hại như vậy, ngay cả phong hoa tuyệt đại trên người Lục Trăn, thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít sát khí.
An Tiêu Dao trên người, lại hoàn toàn nhìn không thấy.
Nếu không biết con người của anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tất nhiên cho là anh làm nghiên cứu khoa học, nếu không chính là một giáo sư.
"Trên mặt tôi có thứ gì, cô vẫn đang nhìn." An Tiêu Dao đột nhiên hỏi, tầm mắt cũng dời qua, ánh mắt hắc chìm nhìn cô, Hạ Thanh trong lòng giật mình, mở to mắt nói mò, "Ai nhìn anh, tôi đang nhìn trong nồi nước, mắt nhìn không thấy cũng không cần giả bộ thấy."
An Tiêu Dao biểu tình có chút hoang mang, ngược lại nói, "Tôi cũng không phải người chết, chẳng sợ nhìn không thấy, cũng cảm giác được."
Hạ Thanh, "... Chú, trực giác của phụ nữ mới là chuẩn xác, anh là phụ nữ sao?"
An Tiêu Dao, "..."
Lần này đến phiên An Tiêu Dao tốn hơi thừa lời .
Hạ Thanh đem chân nhỏ để sát vào đống lửa sưởi ấm, tay cô một điểm cảm giác đã cũng không có, cô đã lười đi xử lý, chân nhỏ được bảo vệ tốt, Hạ Thanh đu đưa chân, lại bắt đầu bát quái .
"An Tiêu Dao, anh xác định, anh cùng chị gái của tôi nhiều năm như vậy, thực sự một chút cũng không động tâm?"
Cô cảm thấy không khả năng.
Thật ra là cô cảm thấy, An Tiêu Dao cùng Tiểu Tuyết đứng chung một chỗ rất xứng, Kim Đồng Ngọc Nữ này thành ngữ phảng phất là vì bọn họ chuyên môn sáng tạo như nhau.
"Vì sao cô nóng như vậy trong lòng đem tôi cùng Tiểu Tuyết buộc cùng một chỗ, chẳng lẽ cô thực sự khát vọng gọi tôi một tiếng anh rể như vậy."
"Thật ghê tởm, mang thai mấy tháng cũng không ghê tởm như vậy." Hạ Thanh không đến nơi đến chốn châm chọc, cô phải gọi Đường Dạ Bạch là anh rể đã đủ buồn bực, cô mới không muốn gọi An Tiêu Dao là anh rể.
Ở trong lòng cô, Đông Phương là hợp ý anh rể nhất.
An Tiêu Dao cười cười, không nói gì.
Hạ Thanh nghiêng đầu hỏi, "An Tiêu Dao, anh không thích phụ nữ ngực lớn, cũng không thích vóc người phụ nữ như tôi, còn không thích khí chất phụ nữ như chị gái của tôi vậy, vậy trong lý tưởng của anh thì vợ là dạng gì ?"
"300 kg như vậy, còn là không ngực không mông làm kích đậu?"
An Tiêu Dao, "... Tôi thích dạng phụ nữ gì, cùng cô có quan hệ gì."
"Tò mò a." Hạ Thanh nói, "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, không nói lời nào nhiều buồn chán, thân phận chúng ta có khác biệt, nói khác không thích hợp, chỉ có thể nói bát quái đi."
"Vì sao cô không thừa nhận bản thân cô cũng rất bát quái."
"Tôi bát quái thế nào? Thân là phụ nữ, thượng đế chính là giao cho cô quyền lực bát quái."
An Tiêu Dao, "..."
Anh luôn luôn sẽ quên, Hạ Thanh là một phụ nữ.
"Nói một chút." Hạ Thanh đâm chọc cánh tay anh, "Làm trao đổi, tôi cũng sẽ nói cho anh biết tôi thích gì dạng đàn ông, thế nào?"
An Tiêu Dao rất muốn rít gào một tiếng, người bạn nhỏ, thúc thúc đối với cô thích dạng đàn ông gì một chút hứng thú cũng không có a a a.