Hạ Thần Hi cảm giác có rất nhiều người là người hai mặt.
"Ánh mắt của cô nói như vậy." Lâm Lâm nhất quyết không tha, trong nháy mắt con ngươi đỏ lên lại có vài kỹ sư có quan hệ tốt với cô ta vội vàng an ủi, nói giúp cô ta.
Một người nói, "Thần Hi, là do cô không đúng, Lâm Lâm có tiền muốn vòng tay cũng có thể mua, làm sao có thể lấy trộm của cô ?"
Một người khác nói, "Nói thật ra , Đường tổng thương yêu Lâm Lâm như vậy , cô ấy muốn cái gì chẳng được, tội gì phải đi ăn trộm vòng tay của cô."
Có nữa một người nói, "Thần Hi, cô nói xin lỗi Lâm Lâm đi, cô làm như vậy cô ấy sau này làm thế nào sống trong phòng này được đây?"
Thái Gia chợt giận dữ, "Tất cả im miệng cho tôi, Thần Hi không hề nói Lâm Lâm trộm vòng tay của cô ấy ? Tôi nhìn ai một cái người đó chính là trộm đồ của người khác hay sao? Lâm Lâm, cô cũng quá nhạy cảm Thần Hi cũng không nói cô trộm đồ."
Lâm Lâm kích động đến trước mặt Thần Hi, Hạ Thần Hi vô ý thức lui người liền tránh được cô ta.
Cô ta đứng trước bàn làm việc của Hạ Thần Hi, ủy khuất nhìn cô, "Trong lòng cô nhất định đang suy nghĩ là tôi trộm có phải không?"
Hạ Thần Hi hơi giận, trong phòng làm việc cô luôn luôn có tính tốt cũng không có nghĩa là cô không có thái độ khác.
"Lâm Lâm, tôi cảm thấy cô có chứng vọng tưởng bị hại , nếu như cô muốn tìm bác sỹ tốt tôi có thể giới thiệu cô đến khám." Hạ Thần Hi trong cơn tức giận tính tình cũng không thể tốt được, cô đối với biểu cảm '' bi tình Quỳnh dao'' của Lâm Lâm rất phản cảm.
Tiết Giai Vân không thể nhịn được nữa, "Lâm Lâm, cô rõ ràng nói dối, tôi ngồi ngay bên cạnh Thần Hi, tôi nhìn thấy cô lấy văn kiện còn cầm lấy cái vòng tay liếc mắt nhìn, cô nói cô chưa từng thấy vòng tay rõ ràng là nói dối."
"Tôi không có!" Lâm Lâm nước mắt ào ào chảy xuống, ủy khuất đến cực điểm, "Cô cùng Hạ Thần Hi tốt như thế , đương nhiên kết hợp để bắt nạt tôi, tôi không trộm vòng tay của Hạ Thần Hi , các cô nói oan cho tôi ."
Ánh mắt Tiết Giai Vân lạnh lùng "Tôi chỉ nói cô nói dối, chưa nói cô trộm đồ, không phải rơi một hai giọt nước mắt giả làm Lâm Đại Ngọc sẽ không có chuyện gì , là ai cầm vong tay trong lòng người đó biết rõ ràng, đã không phải là cô thì cô ngoan ngoãn đứng ở một bên khóc cái gì mà khóc?"
"Nếu như tôi không trộm đồ, tôi ở một bên xem cuộc vui không biết thấy bao nhiêu vui vẻ, cũng không giống cô xông lên chất vấn người khác."
"Giấu đầu lòi đuôi!"
...
Lâm Lâm nước mắt rơi xuống càng nhanh , trong bộ phận công trình cũng có chút rối loạn, Thái Gia nhíu mày.
"Đi điều tra Camera theo dõi." Hạ Thần Hi nhíu mày, trầm giọng nói, "Phòng làm việc có camera, bộ phận an ninh có thu lại , xem máy thu hình mấy ngày nay thì sẽ biết ai cầm vòng tay của tôi."
Thái Gia kinh ngạc hỏi, "Bộ phận công trình có camera, ở đâu?"
Anh ta mơ hồ .
Việc này, vì sao một tổng giám của bộ phận công trình như anh cũng không biết?
Hạ Thần Hi mím môi, ngày đầu tiên cô bước vào phòng làm việc cô đã biết, nơi này có tám camera ghi hình, cô không có hỏi vì có nhiều công ty cũng lắp đặt camera nhưng bình thường đều là camera lắp đặt công khai .
Không lắp đặt camera công khai rõ ràng là không muốn để cho người khác biết.
Hạ Thần Hi không thể giải thích, vì sao cô liếc mắt một cái liền biết phòng làm việc có lắp đặt camera mật .
Bởi vì, chính cô cũng không thể giải thích rõ ràng.
Dù sao cô cũng biết.
Chính là đang nói chuyện này, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lạnh, "Các người đang làm gì?"