Tiêu Tề nhìn qua có vẻ không thoải mái lắm , ăn một miếng rồi lại không ăn.
Hạ Thần Hi xoa bụng, nhàn nhạt cười hỏi, "Anh không đói sao?"
"Anh thích nhìn em ăn cơm hơn."
Hạ Thần Hi mím môi, hơi cúi đầu. Tiêu Tề đột nhiên đứng lên, cầm lấy một cái hộp nhỏ có hình thiên nga, quỳ ở trước mặt Hạ Thần Hi làm Hạ Thần Hi hoảng sợ.
“Anh làm cái gì vậy? ”
Tiêu Tề mở hộp, là một chiếc nhẫn.
Cũng không phải là nhẫn kim cương.
Chỉ là một chiếc nhẫn bạc hình hoa mai, nhìn qua hoa văn có một chút hiện đại lại lịch sự tao nhã, rất độc đáo nhưng cũng không phải là hàng cao cấp.
Ánh mắt Hạ Thần Hi nhìn vào ngón tay Tiêu Tề ,trên tay của anh mang theo một chiếc nhẫn kết hôn.
Cùng chiếc nhẫn trong hộp là một kiểu dáng, là một đôi nhẫn tình nhân .
Hạ Thần Hi toát mồ hôi tay .
Có mấy người ở bàn bên cạnh cùng nhìn về phía bọn họ.
Cô hơi cảm thấy xấu hổ.
Tiêu Tề nói, "Đôi nhẫn tình nhân này là năm ấy em mười sáu tuổi ở một thành phố của Philippines mua của một người làm trang sức thủ công, một chiếc là của anh một chiếc là của em, em đã nói muốn đeo suốt đời. Sau này chúng ta kết hôn, đây chính là nhẫn kết hôn của chúng ta ."
"Chiếc nhẫn này, anh đeo tám năm chưa từng rời tay, tựa như em ở bên cạnh anh chưa từng rời xa."
"Thần Hi, bây giờ, chiếc nhẫn này đã tìm được bạn tình của nó, anh sẽ không nói lời quá ngọt ngào nhưng anh thực sự rất yêu em, rất muốn cùng em “bạc đầu giai lão”, một đời một kiếp chăm sóc em."
"Gả cho anh, được không?"
...
Hạ Thần Hi ngơ ngẩn, nhìn Tiêu Tề quỳ xuống cô mơ hồ nhận ra anh muốn làm cái gì.
Cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào .
Đây đúng là chiếc nhẫn do cô mua sao?
Từ khi biết Tiêu Tề cô đã nhìn thấy anh vẫn luôn đeo nhẫn.
Lúc đó cô đã nghĩ, chiếc nhẫn này có lẽ cùng cô có liên quan.
Không ngờ, thật sự có liên quan.
Tiêu Tề, Tiêu Tề. . .
"Anh hãy đứng lên trước ." Hạ Thần Hi cũng không nhận lấy nhẫn của anh, muốn kéo anh đứng dậy, Tiêu Tề nhất định quỳ xuống cầu hôn, Hạ Thần Hi tay hơi dùng lực mạnh mẽ nâng anh ta dậy.
"Tiêu Tề, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ em, em rất cảm động." Hạ Thần Hi nói rất chân thành, "Em không phải là người có tâm địa sắt đá, em cảm giác được ngươi đối với em là thật lòng ."
"Chỉ là..."
Chỉ là,em không có cách nào đáp lại tình cảm của anh.
Ánh mắt Tiêu Tề thật ảm đạm, yên lặng nhìn Hạ Thần Hi.
Cô cúi đầu, ánh đèn chiếu xuống ở trên mặt cô hiện ra một tầng ôn nhuận , anh đột nhiên có chút hoảng hốt nghĩ đến nhiều năm trước, có một thiếu nữ ngồi ở trước mặt anh cũng từng vì ghen cúi đầu nói ra tình cảm của cô.
Khi đó, anh thương tiếc mà đem cô ôm vào ngực, thề một đời không buông ra.
Bọn họ đã từng trải qua những năm tháng rất tốt đẹp .
Hạ Thần Hi ngẩng đầu, không còn áy náy, không còn cảm giác mình phản bội Tiêu Tề cô dũng cảm đối mặt.
"Tiêu Tề, nếu như em lúc trước không từ nước ngoài về thành phố S, anh gặp được em ở New York có thể em sẽ lại yêu anh một lần nữa , cùng anh ở một chỗ, chiếc nhẫn này em nhất định sẽ nhận ."
Cô dừng một chút, "Bây giờ em không có cách nào nhận nó, em thích Đường Bạch Dạ."
Nói ra những lời này cũng không khó.
Đây là tình yêu với người đàn ông của cô , cô ý thức được chính mình không có cách nào đáp lại tình cảm của anh, cũng sẽ không vòng vo để cho anh có hi vọng xa vời.
" Thời gian em gặp anh, chính em cũng không ý thức được, em sẽ yêu anh ấy . Cho nên, em đáp ứng anh để anh theo đuổi. Có lẽ, bởi vì bảo bối nên quan hệ của em đối với Đường Bạch Dạ có nhiều phần khoan dung."
"Em dễ dàng tiếp nhận Đường Bạch Dạ hơn."