Hạ Thần Hi có cảm giác rất bất an trong lòng, "Âu Dương đâu?"
"Anh ta tự về Pháp, chúng ta đi trước." Tiêu Tề nhàn nhạt nói, thần sắc trong bóng đêm, có một mạt ám, Hạ Thần Hi thấy cũng không phải là rất rõ ràng, lại cảm thấy hết hồn, nhất định phát sinh cái gì, cô không biết.
Hạ Thần Hi vẫn luôn cảm thấy trực giác của mình là rất chuẩn xác, cô mơ hồ cảm thấy, nhất định Âu Dương có chuyện gì.
"Anh phái anh ta đi làm cái gì?" Hạ Thần Hi trầm giọng hỏi.
Hắc quả phụ không hài lòng thái độ của Hạ Thần Hi đối với Tiêu Tề, trầm giọng hỏi lại, "Mắc mớ gì tới cô, đây là chuyện của tập đoàn Hỏa Vân chúng tôi, chính cô cũng không nhận mình là người của Hỏa Vân, tại sao muốn quản chuyện của chúng tôi?"
Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề, cũng không để ý đến hắc quả phụ.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe jeep từ xa đến gần, cách bọn họ không xa tìm một nửa vòng, chợt dừng lại, hai nữ tử từ trên xe bước xuống, tóc dài, hắc y(quần áo đen), quần đen, một người phong tình vạn chủng, một người lạnh lùng.
Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất.
Hạ Thần Hi hơi mím môi, các cô tới nhanh như vậy?
Tiêu Tề thực sự linh thông.
"Tiêu Tề, anh muốn đi đâu?" Hạ Thanh cười hỏi, lúc Hạ Thanh rời khỏi tập đoàn Hỏa Vân, chỉ có mười hai tuổi, chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, bây giờ trở thành một cô nương mười tám, anh sớm cũng không nhận ra.
Trong ấn tượng của anh, Hạ Thanh chỉ là một cô bé quật cường, ấn tượng không sâu.
Hạ Thanh nhìn Hạ Thần Hi, cười đến càng phong hoa tuyệt đại.
Lại không nói.
Hạ Thần Hi hơi quay đầu đi chỗ khác.
"Các ngươi là ai?" Hắc quả phụ trầm giọng hỏi.
Hạ Thanh cười to, chợt thay đổi sắc mặt, "Muốn mạng cô!"
Cô vừa dứt lời, Cố Thất Thất đột nhiên lủi đi lên, một quyền đập hướng hắc quả phụ, hai người giống như nhất thể, Hạ Thanh mới vừa nói, Cố Thất Thất phải đầu lệnh, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, hai người này một người hai thể, phối hợp vô phùng, sợ rằng trên đời ít có đối thủ.
Hắc quả phụ tung hoành hắc đạo nhiều năm như vậy, không người bất kính, đặc biệt nội bộ tập đoàn Hỏa Vân, ai dám không nhìn sắc mặt cô ta, bây giờ Hạ Thanh kiêu ngạo như vậy, cô ta tất nhiên là nhịn không được, cũng lủi đi lên, cùng một chỗ.
Bên cạnh hắc y nhân đang muốn bạt thương (ý là muốn ra nổ súng trợ giúp), Tiêu Tề phất tay, để cho bọn họ không nên vọng động.
Cố Thất Thất cùng hắc quả phụ thật qua mấy chiêu, hắc quả phụ thì có chút không chịu nổi, Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh võ thuật cùng học từ một sư phụ, vô cùng hồn hậu, từng chiêu từng thức mang theo mười phần lực lượng. Có một loại thiên hạ không ta thì ai khí phách, hắc quả phụ căn bản không phải là đối thủ của cô, huống hồ, hắc quả phụ lợi hại nhất thuật bắn súng, cũng không phải là gần người vật lộn (ý là đánh nhau).
Lại nói, Cố Thất Thất gần người vật lộn là mạnh nhất.
Hơn mười chiêu qua đi, lòng bàn tay của Cố Thất Thất đánh vào ngực hắc quả phụ, trực tiếp đem cô ta đánh ra mười thước xa.
Hắc quả phụ không phục, một lần nữa nắm chặt nắm tay xông lên, Cố Thất Thất tránh, giá ở tay cô ta, phản chân một cước, đá vào phía sau gối của cô ta, thiếu chút nữa đá gãy xương cốt của cô ta.
Hạ Thanh tựa ở xe jeep, cười tươi như hoa, kiều chân, tác phong rất lưu manh, lại thổi một tiếng huýt gió rất lưu manh, "Thất Thất, đáng đánh, tôi xem chân của cô ta không vừa mắt, đá gãy."
Cố Thất Thất kế tiếp xoay tròn thân, thoắt cái lượn vòng chân, đá hướng đùi hắc quả phụ, hắc quả phụ liên tiếp lui về phía sau, còn đứng không vững, Cố Thất Thất tay phóng tới, một tay ở bả vai của cô ta đánh.
Hắc quả phụ chỉ cảm thấy vai tê rần, hình như nửa vai đã bị cô bẻ đứt đoạn, đau đớn, lan tràn đi lên, cô ta liên tiếp lui về phía sau, bưng vai, mồ hôi lạnh liên tục.