Tim đập thình thịch, những thứ kích động ấy, lửa nóng, thở dốc, đan vào thành không khí ái muội.
Toàn thân đều là mồ hôi.
Hai lượng quân càng lúc càng kích động, nhưng trước sau không thả ra, Hạ Thanh miệng cũng mỏi, hàm hồ giục anh.
Nếu không thả ra, lão tử sẽ không hầu hạ nữa.
Anh khẳng định không phải là xử nam.
Xử nam không có lâu như vậy .
An Tiêu Dao một đời tự chủ, trong nháy mắt cũng bị sụp đổ, trong cơn kích động động tình, anh đã quên đẩy Hạ Thanh ra, thứ đó bắn đầy miệng cô, Hạ Thanh bĩu môi, nén giận trừng mắt nhìn anh.
Anh đúng là cầm thú! ! ! ! ! !
Trong mắt An Tiêu Dao lúc này, bộ dáng của cô quả thực là một cây đuốc lại một lần nữa đang bốc cháy, đốt đi hoàn toàn lý trí của anh, đầu tóc cô rối bù, thân thể nửa trần trắng nõn dường như đang nở rộ ở trong mắt anh.
Ánh mắt mang theo một tầng dục vọng, hai má như hai cái bánh bao, môi đỏ tươi, khóe môi cùng hai má còn có một chút dịch, vừa nghĩ tới trong miệng cô là cái gì, An Tiêu Dao cảm giác chính mình còn chưa dập tắt được hỏa, lại muốn tiếp tục.
Bộ dáng kia, thực sự quá dụ dỗ, quá sắc tình.
Hạ Thanh trèo đến bên cạnh anh rút giấy ăn rồi phun ra, một cái tát liền được đặt lên trên đùi anh.
Hay thật, để anh kích động, anh lại như cầm thú! ! ! !
An Tiêu Dao ôm cô đè xuống, hôn môi cô, đầu lưỡi liếm khắp khoang miệng, nhiệt tình như lửa hôn cô, trong khoang miệng cô vẫn còn lưu lại vị đạo chính mình, cảm giác kia vô cùng kỳ diệu cùng động tâm, dường như An Tiêu Dao đem cô hôn hít tới thở không thông, Hạ Thanh cũng nhiệt tình đáp lại, đối với thăm dò thân thể hai người, bọn họ ôm nhau vô cùng nhiệt tình, dường như cho đối phương còn chưa đủ, rõ ràng đã mau đến cực hạn, lại thế nào cũng không đủ, tổng sợ chính mình cũng không đủ nhiều.
Như thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vừa mới dạy thì vậy.
Đột nhiên anh cảm giác được lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt, giơ lên nhìn nhìn, lại hoảng sợ, toàn bộ lòng bàn tay đều là vết máu, anh cuống quít buông Hạ Thanh ra, nhìn tới bên hông cô, miếng vải xô bên hông Hạ Thanh đã xê dịch vặn vẹo khỏi vết thương, dường như được nhuộm một màu máu.
"****!" An Tiêu Dao nguyền rủa một tiếng, quả nhiên anh là cầm thú, đã quên việc Hạ Thanh bị thương. Hạ Thanh cũng ngồi dậy, cúi đầu nhìn, bộ dáng trái lại không sao, ôm An Tiêu Dao cầu hoan, "Em ở trên anh?"
"Đừng đùa nữa!" An Tiêu Dao cười mắng, hôn môi cô, một tay cởi miếng vải xô bên hông cô ra, "Cần phải xử lý vết thương này trước đã, miệng vết thương bị mở ra quá lớn, em không cảm thấy đau à?"
"Muốn tìm bất mãn không biết đau." Hạ Thanh mất hứng ngồi ở trên giường, nguyền rủa vết thương này, liên đới nguyền rủa cả Mang Phi, em gái anh chứ , nếu không phải là do Mang Phi, bọn họ đã làm xong chuyện rồi. Đúng là chết tiệt!
An Tiêu Dao không nói gì nhìn cô, xoa xoa tóc cô, "Hộp đồ dùng y tế đâu?"
"Ở phòng bên kia!" Hạ Thanh nói, cảm giác màu không lưu thông, hình như thực sự quá phận, An Tiêu Dao không chú ý tới quần áo của chính mình, Hạ Thanh bỗng nhìn thấy trên lưng cùng ngực của chồng mình tất cả đều là vết cắn, cấu màu đỏ.
Cô nhìn nhìn thấy vết móng tay của mình, vết răng cắn nữa, cô thầm nghĩ chính mình nên đi cắt móng tay đi.