Bởi vì anh một mình trải qua tất cả, anh sẽ không để cho con trai của anh giống như vậy.
Hạ Thần Hi gật đầu, "Bảo bối cũng cảm thấy anh là người cha tốt."
Trông Hạ Thiên đối với Đường Bạch Dạ sẽ biết, bảy năm không cùng một chỗ bồi dưỡng cảm tình nên vậy mà vượt trước cô.
Cô có đôi khi đố kỵ.
"Vậy còn em?" Đường Bạch Dạ hỏi, ánh mắt như chứa đầy hoa tươi, tri âm tri kỷ.
Sắc mặt Hạ Thần Hi đỏ lên, gió núi thổi vào trên mặt có chút lạnh , " Em cũng cảm thấy anh là người cha tốt."
Đường Bạch Dạ cười.
Sạch sẽ thanh thấu, như nước chảy.
Điều này khẳng định đạt được.
Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy người này cười như vậy .
Có lẽ, trên núi tất cả đều sạch sẽ , cho nên cảm tình người cũng sạch sẽ .
Như Đường Bạch Dạ cùng lão nhân đích tình nghị, như Đường Bạch Dạ nói anh sẽ là một người cha tốt, đều là rất sạch sẽ .
Bởi vì...
Đường Bạch Dạ lần đầu tiên nói lời trong lòng với cô.
Đường Bạch Dạ như vậy, làm người ta thật muốn đau lòng.
Trong lòng Hạ Thần Hi đột nhiên muốn cho chính mình một cái tát, bình tĩnh nhắc nhở chính mình, ngựa đực thành phố S không cần cô đau tiếc .
Đường Bạch Dạ nhìn phong cảnh phía xa, ánh mắt càng bi thương.
"Hạ Thần Hi, em biết không? Trước đây anh ai cũng không tin, thậm chí ngay cả Vân Dật cùng Lâm Nhiên cũng không tin." Anh cười khổ nói, giọng điệu vô cùng cay đắng, "Anh cho rằng, người có thể tin, chỉ có chính mình."
"Lâm bá bá là chuyện sau này, anh mới trùng kiến đối với người tín nhiệm, năm đó anh cho ông ta một đao, cần cấp tiền cho Vân Dật chữa bệnh không nghĩ là Vân Dật chưa chết, anh ở nước Mỹ càng cô đơn, không tin tưởng ai."
"Cha anh cũng căm hận anh , muốn anh chết, người ngoài như thế nào rất tốt với anh."
"Gặp được ông ấy, anh mới biết, thì ra giữa người và người, là có thể tín nhiệm, là có thể trả giá tình cảm. Ông ta đã đáp ứng anh , sẽ không nói cho cha anh biết chuyện có liên quan với anh ở nước Mỹ."
"Anh nửa tin nửa ngờ, về sau, ông ta thực sự một chữ cũng không nói, anh mới chậm rãi cảm thấy, ông ta là tin cậy ."
"Anh cũng học đi tin người, tin Vân Dật, tin Lâm Nhiên, tin thủ hạ huynh đệ của anh . Em chưa từng thấy mười sáu tuổi trước đây của anh , em không biết nhiều hỗn đản, nhiều tệ cao."
"Giống như một đoàn rác rưởi, ai cũng sẽ không liếc mắt nhìn rác rưởi."
Ngữ khí Đường Bạch Dạ bi thương, tự giễu, đối với chuyện đã qua lại rất châm chọc, cô không biết quá khứ của anh là cuộc sống dạng gì, nhất định so với trong tưởng tượng nguy hiểm cùng tàn khốc hơn nhiều, một đứa nhỏ hơn mười tuổi muốn ở New York, thực sự rất khó.
"Đường Bạch Dạ, mặc dù như thế, cũng là quá khứ." Hạ Thần Hi nói, mỉm cười, như hoa tươi xán lạn, "Mặc kệ anh trải qua cái gì, nó chỉ là quá khứ, bây giờ, anh không gì không làm được, Đường Bạch Dạ, em nghĩ, không có gì có thể đánh ngã anh ."
Đường Bạch Dạ ưu nhã cười, bình tĩnh ung dung, "Không sai."
Hạ Thần Hi bật cười, quả nhiên là đánh không chết tiểu cường, khó trách anh nói mình mệnh ngạnh.
"Hạ Thần Hi, anh lần đầu tiên đem quá khứ mình nói cho người khác biết." Đường Bạch Dạ nghiêng đầu nhìn Hạ Thần Hi, ánh mắt thâm thúy, xa xôi, lại kẹp một tia đạm được chờ mong thấy không rõ lắm.
Hạ Thần Hi quay đầu, đột nhiên cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Cô muốn gỡ tay anh , lại bị Đường Bạch Dạ nắm thật chặt.