Lâm Lâm nhìn Hạ Thần Hi, như một thi thể nằm trên mặt đất, trên người không có một chút sức sống, dưới thân máu tươi không ngừng chảy ra, Lâm Lâm cười lạnh, nhìn Hạ Thần Hi, Lâm Lâm đá Hạ Thần Hi như đá một đống rác rưởi, đá bụng dưới Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi không nhúc nhích.
Lâm Lâm thầm nghĩ, Hạ Thần Hi có lẽ bị đau đến hôn mê.
Loại đau đẻ non này, cũng không phải nữ nhân bình thường có thể chịu đựng được .
Lâm Lâm ngồi xổm xuống, níu chặt tóc Hạ Thần Hi, cười ha ha, đột nhiên, Hạ Thần Hi mở mắt ra, lợi hại như đao, trở tay nắm tay Lâm Lâm, một tay níu chặt tóc của Lâm Lâm, đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, níu chặt đầu Lâm Lâm, hung hăng đụng hướng cửa sổ xe taxi.
Toàn bộ cửa sổ xe bể nát, đầu Lâm Lâm bị Hạ Thần Hi nhét vào trong cửa sổ xe, khuỷu tay Hạ Thần Hi để trên lưng Lâm Lâm, hung hăng va chạm, ý là muốn đụng gãy xương sống lưng của Lâm Lâm , nhưng sức lực trên người Hạ Thần Hi quá nhỏ, Lâm Lâm chỉ cảm thấy tê buốt đau đớn, đột nhiên quay sau đá Hạ Thần Hi một cước, Hạ Thần Hi cuống quít tránh né, cũng không bị thương, tay không nghiền nát một khối thủy tinh trên cửa sổ xe.
Lâm Lâm không ngờ Hạ Thần Hi gần chết còn có sức lực lớn đến như vậy, đầu của Lâm Lâm bị nhét vào trong cửa sổ xe, vô cùng nhếch nhác, toàn thân đều là thủy tinh, Lâm Lâm giận dữ, vừa xoay người lại, chỉ thấy ngân quang chợt lóe.
Có thứ gì hướng cổ của Lâm Lâm quét đến, Lâm Lâm kinh hãi, thông minh tránh, Hạ Thần Hi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trở tay một hoa, bên khuôn mặt trái của Lâm Lâm bắn dính thủy tinh, trượt xuống một vết thương thật sâu.
Máu tươi lập tức chảy ra.
Hạ Thần Hi một thân hận ý, hạ thủ một chút cũng không lưu tình, cơ hồ là dùng hết sức lực của cô, thủy tinh thiếu chút nữa đâm rách hai má Lâm Lâm, đâm rất sâu, tất cả tay Hạ Thần Hi cũng đều là máu tươi.
Hạ Thần Hi phải nắm chặt thủy tinh, mới có thể làm Lâm Lâm bị thương, cũng chính mình bị thương.
"A a a..." Lâm Lâm bụm mặt, vừa khóc lại kêu, máu tươi từ kẽ tay của lâm Lâm không ngừng chảy ra, cô ta như phát điên, Hạ Thần Hi cũng mất đi sức lực, bưng bụng ngã trên mặt đất.
"Hạ Thần Hi, tôi muốn giết cô." Lâm Lâm điên cuồng chạy tới, níu chặt Hạ Thần Hi, từng quyền từng quyền đánh xuống, vừa mới đánh được bốn đấm, đột nhiên cảm thấy trên vai bị người khác nắm lấy.
Lâm Lâm cả kinh, bị một người nhấc bổng lên, như rác rưởi ném ra ngoài.
Lâm Lâm không phản ứng kịp, cả người ngã bổ nhào giữa không trung, đứng không vững.
Ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng hai người phụ nữ phản chiếu lại, chiều cao không sai biệt lắm, thon dài, cao gầy, vóc người thon gọn, yểu điệu lung linh, làn da trắng sứ, hai người đều là tóc thẳng, một người phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, khí phách bức người.
Một người làn da cực kì trắng, lạnh lùng, mặt không biểu tình, giống như băng sơn ngàn năm không thay đổi.
Hai người hắc y quần đen, mười phần nữ vương Tu La.
Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ lạnh lùng cười, "Đều là phụ nữ sao lại hành động như vậy, đánh ác như vậy, cô thật đúng là phát rồ."
"Cút, không phải chuyện của các cô, chớ xen vào việc của người khác." Lâm Lâm chỉ vào bọn họ, "Chuyện giữa chúng tôi, các cô nên sớm cút, bằng không, ngay cả các cô tôi cũng giết."
Một trong hai cô gái xinh đẹp thổi một tiếng huýt gió, cười đến phong tình vạn chủng, "Được, khẩu khí không nhỏ a, tôi chỉ sợ cô không có bản lĩnh này."
"Cô..."
Người phụ nữ đó đột nhiên động, dưới chân như một trận gió lốc, sắc mặt xinh đẹp quyến rũ chợt biến đổi, khí phách bức người, thân thể như cực nhanh, một trận cước đá tới, Lâm Lâm cuống quít cả kinh, vừa mới tránh né, cô gái kia lại đá biết song quyền, hướng lồng ngực Lâm Lâm nện xuống.