Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sophie có chút khổ sở, Hạ Thần Hi nhìn thấy Tiêu Tề cùng hắc quả phụ đang đi tới chỗ này, cuống quít nói, "Sophie, tôi bị người ta nhốt ở đây nhiều ngày, nếu là cô nhớ tôi đã cứu cô hai lần, xin cô giúp tôi, làm bộ không biết tôi, tôi sẽ tìm cơ hội để cô đi, sau khi cô rời khỏi đây, báo cho Đường Bạch Dạ tới cứu tôi."

"Hạ Thần Hi, cô..."

"Nhớ kỹ, làm bộ không quen biết tôi." Hạ Thần Hi nói, Sophie nhìn cô, Tiêu Tề cùng hắc quả phụ đến gần, Sophie đơn giản làm bộ hôn mê, Hạ Thần Hi đứng dậy, "Tiêu Tề, có người té xỉu ở trong sa mạc."

Hắc quả phụ đi tới, Tiêu Tề nhíu mày, "Tại sao có thể có người tới gần nơi này?"

Hạ Thần Hi nói, "Tôi không biết, tôi tới đây, đã nhìn thấy cô ta, bên kia có một người nam nhân, đã chết."

Tiêu Tề nói với hắc quả phụ, "Đem người mang về."

Hắc quả phụ gật đầu, ôm lấy Sophie, hỏi Tiêu Tề, "Người chết bên kia làm sao bây giờ?"

"Tôi sẽ xử lý." Tiêu Tề nói, đi tới bên cạnh cỗ thi thể kia, hắc quả phụ ôm Sophie trở về thành bảo, Hạ Thần Hi cũng theo Tiêu Tề đến bên cạnh cỗ thi thể kia, Tiêu Tề kiểm tra trang bị trên người anh ta, đơn giản chỉ có túi ngủ, lương khô đã mất, anh kiểm tra ảnh chụp của anh ta.

Tất cả đều là hình ảnh Sophie cùng đại mạc .

"Nữ nhân?"



Hạ Thần Hi hỏi, "Là ai?"

"Hẳn là du khách." Tiêu Tề nói, "Sa mạc này là khu không người, bình thường rất ít có người tới, chỉ là có vài người thanh niên rất thích đến thám hiểm, đặc biệt có chút ham thích vận động cùng chụp ảnh, người chết ở trong sa mạc vô số, anh ta hẳn là lạc đường, chết khát ."

Hạ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất Tiêu Tề cho rằng là Đường Bạch Dạ phái người tới, chỉ là, Sophie tại sao lại ở trong sa mạc?

Thi thể Tiêu Tề cũng mang về.

Hạ Thần Hi thay đổi y phục, làm khô tóc, Sophie cũng làm bộ tỉnh, hắc quả phụ báo cho cô biết, bạn của cô đã chết, Sophie khóc rất thương tâm khổ sở, cơ hồ đã hôn mê.

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Sophie diễn xuất không tệ.

Cô vội vội vàng vàng nói, cô cũng ý thức được nguy hiểm, cô nhiều bản lĩnh, Sophie biết rõ, người có thể đem cô nhốt, nhất định không phải hạng người hời hợt, nếu là chọc giận bọn họ, tất nhiên không có mệnh.

Cô bị nhốt ở nơi này, ngăn cách với nhân thế, sợ nhất có người tiết lộ tin tức, Sophie bị giam ở trong ngục giam ha mã nhiều năm như vậy, tối thiểu nhìn được tình thế, đương nhiên biết phải làm thế nào là tốt nhất với cô ta.

Huống chi, lúc cô ta làm bộ hôn mê, Hạ Thần Hi cũng nhắc nhở cô ta, người bị chết là tình nhân của cô ta, có lẽ có thể tránh được một kiếp.

Sophie thông minh, tương kế tựu kế.



Khóc đến nổi tựa như ruột gan đứt từng khúc.

Hạ Thần Hi cũng không dám nhìn, sợ sẽ cười ra tiếng, Sophie là tên cướp, có thể khóc thành hình dạng này, thực sự rất tức cười.

Cô không biết, Sophie có thể giúp cô hay không.


Lúc trước thoát đi ngục giam, cô cùng Lý Hoan Tình đối với Sophie quan cảm cũng không tốt, bỏ mặc cô ở trong rừng rậm không quan tâm, cũng không biết trong lòng Sophie có oán giận không, nhưng dù sao các cô cũng mang cô ấy ra, nếu không, ở trong ngục giam ha mã lâu ngày cũng chỉ là cái xác không hồn.


Cô ta cũng không chịu nổi.


Cô ta là cảm ơn, hay oán hận, cô cũng không biết.


Bây giờ, chỉ có thể đánh cuộc một lần.


Có thể, gặp mặt lại một lần nữa, cô lại cứu Sophie một mạng, có lẽ nói không chừng cô ta sẽ cảm ơn, đến lúc đó cũng có thể giúp cô, nếu là Sophie không giúp cô, cô cũng không câu oán hận, cô cùng Sophie lại không có thâm cừu đại hận.


Có thể đưa cô ta đi được, đương nhiên là nên đưa cô ta đi.


Giúp Sophie là tình cảm, Sophie không giúp cô, đó là bổn phận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK