Hạ Thần Hi nhắn tin lại .
Chuyện bọn họ chụp ảnh cưới, Thái Gia cùng Tiết Giai Vân đương nhiên biết.
Hạ Thần Hi trả lời tin nhắn, do dự có nhắn tin cho Đường Dạ Bạch hay không, hỏi Đường Bạch Dạ có về nhà không?
Nhưng vừa nghĩ, mộ Lâm Tình bị người phá hư, Lâm Nhiên còn tưởng là cô làm, Đường Dạ Bạch tất nhiên cũng tưởng là cô, bây giờ Đường Dạ Bạch hận cô như thế, có thể cũng đem chuyện này đổ trách nhiệm lên trên đầu của cô.
Dự đoán, Hạ Thần Hi sẽ không còn đường sống.
Cô thì không sao cả, nhưng đứa bé không thể có việc gì.
Cô cùng Đường Dạ Bạch có phải tạm thời không nên gặp mặt hay không?
Đợi tới khi bình tĩnh lại nói?
Hạ Thần Hi nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn cho Đường Dạ Bạch.
Hạ Thần Hi: Anh khi nào về nhà? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
Đường Dạ Bạch không trả lời tin nhắn của cô, cũng không biết nhìn thấy chưa, Hạ Thần Hi thầm nghĩ để điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng, xe chấn động một chút, Hạ Thần Hi đột nhiên tỉnh lại.
Hạ Thần Hi dụi dụi mắt, nhìn về phía ngoài cửa xe.
Thất kinh.
Đây là một đường cái rất yên lặng, hoang tàn vắng vẻ.
Phía trước sửa đường, không có xe đi tới bên này, không xa chính là bờ biển, Hạ Thần Hi hoảng sợ, cuống quít nhìn về phía tài xế, "Tài xế, tôi nói với anh đi về nhà trọ cảnh biển, anh dẫn tôi đi chỗ nào?"
Hạ Thần Hi lúc này mới chú ý tới, vị tài xế xe taxi này, vẫn mang theo mũ.
Hắn chợt phanh xe, Hạ Thần Hi lao về phía trước, xe dừng lại, hắn ta bỏ mũ, lộ ra mái tóc đẹp đen nhánh, Hạ Thần Hi sợ hãi.
Lâm Lâm.
"Lâm tiểu thư, cô tại sao lại ở chỗ này?" Hạ Thần Hi nhíu mày, đột nhiên mở cửa xe, cô không thể cùng Lâm Lâm ở trên một chiếc xe, Hạ Thần Hi vừa ra cửa xe, mới phát hiện khu này, càng yên lặng .
Khắp nơi đều là yên tĩnh, một âm thanh cũng không có.
Đây là đường cái đi phía bờ biển, phía trước có một hố to, đang được sửa chữa, đây là đường cái một chiều, cho nên không có xe sẽ đi qua, mặt khác bên cạnh là rừng cây tùng, xanh um tươi tốt, một mặt khác lại hết sức trống trải.
Mặc kệ một bên kia, cũng không phải là nơi chạy trốn tốt.
Lâm Lâm vô duyên vô cớ, sao có thể mang cô tới địa phương yên lặng này?
Lâm Lâm muốn làm cái gì?
Trong nháy mắt, trong đầu Hạ Thần Hi thoáng qua rất nhiều chuyện.
Có một ý niệm mơ hồ thoáng qua, cô lại không bắt được.
Lâm Lâm xuống xe, tóc của cô ta được buộc cao lên , toàn bộ tóc buộc cao, mặc áo trắng T-shirt, quần vận động màu đen, chân đi giầy thể thao, lúc này so với bình thường Hạ Thần Hi thấy Lâm Lâm thật sự rất khác nhau.
Lâm Lâm luôn luôn nhu mỹ , mặc giả bộ, trang điểm rất nhu mỹ.
Cực ít mặc quần áo vận động như thế.
Hạ Thần Hi hơi lui lại mấy bước, Lâm Lâm cười, "Hạ Thần Hi, cô sợ?"
"Lâm Lâm cô muốn làm cái gì?" Hạ Thần Hi bình tĩnh hỏi.
Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Lâm Lâm có uy hiếp, di động ở trong túi, cô vẫn không thể động, Lâm Lâm nhất định sẽ phát hiện ý đồ của cô, cô nên như thế nào tự cứu, Hạ Thần Hi có phần hoảng loạn, sau đó lại an định lại.
Lâm Lâm sức trói gà không chặt, cô trước kia là sát thủ, Lâm Lâm hẳn là không làm gì được chính mình.
Nghĩ như vậy, Hạ Thần Hi tâm cũng ổn định.
"Tôi muốn giết cô." Trên mặt Lâm Lâm xẹt qua một tia hận ý, nặng nề nhìn Hạ Thần Hi, kẹp mưa rền gió dữ, nếu như ngày thường không phải Hạ Thần Hi thấy một Lâm Lâm nhu mỹ thì người trước mắt quả thật là một người xa lạ.
Trong lòng Hạ Thần Hi vừa nhảy, Lâm Lâm biết chuyện của Lâm Tình, là ai nói cho cô ta?