Hạ Thần Hi cúi đầu nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tề, "Tôi không biết năm đó phát sinh chuyện gì, cũng không biết hiểu lầm như lời anh nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, tôi tin, anh là vị hôn phu của tôi."
"Nếu như tôi cự tuyệt anh, tôi nghĩ anh cũng không hết hi vọng, cũng sẽ không đi. Đã như vậy, anh muốn theo đuổi một lần nữa, vậy một lần nữa theo đuổi đi, tôi không ngăn cản anh.”
Tiêu Tề thông minh cường ngạnh, cô cũng ngăn không được.
Anh ta muốn làm cái gì, không ai ngăn được.
Anh ta đã có tính nhẫn lại như vậy, cô liền cho anh ta một bậc thềm.
Nếu là đem nói chết, cũng không có ý gì.
Cô với anh ta, kỳ thực rất tò mò.
"Được." Tiêu Tề đáp ứng.
"Tiêu Tề, tôi chỉ là muốn nói, có lẽ, anh trong trí nhớ Hạ Thần Hi cùng tôi bây giờ, khác nhau một trời một vực."
Tiêu Tề đạm đạm nhất tiếu, ánh mắt sủng nịch, "Bất kể Hạ Thần Hi là người nào, đều là Thần Hi anh yêu."
Hạ Thần Hi hơi cúi đầu, tránh ánh mắt ôn nhu của anh ta.
Đột nhiên, điện thoại khẽ động, có tin nhắn tới.
Vừa nhìn là con trai, Hạ Thần Hi mở ra.
Mẹ, bảo bối rất nghiêm túc nói cho mẹ biết, lập tức về nhà cho con!
Câu mệnh lệnh!
Hạ Thần Hi, "..."
Hạ bảo bối từ nhỏ đến lớn đều là một đứa bé ngoan, sao có thể dùng câu mệnh lệnh nói chuyện với cô.
Nhất định là có người trộm di động số bảo bối.
Hạ Thần Hi thầm nghĩ, đáng tiếc một bàn hải sản, "Thật xin lỗi, con tôi có chút việc, tôi phải lập tức trở về.”
"Em còn chưa có ăn.”
"Không sao, về nhà lại ăn."
Tiêu Tề cũng không miễn cưỡng, "Anh đưa em về.”
"Không cần, chính tôi thuê xe trở lại là được."
"Thần Hi, đưa phụ nữ về là phong độ của đàn ông, xin em không cần cự tuyệt, được không?"
Hạ Thần Hi, "..."
Xin anh không cần dùng thái độ thân sĩ này là được rồi?
o(╯□╰)o.
Tiêu Tề đem Hạ Thần Hi đưa đến nhà trọ cảnh biển số hai, cô vốn định để anh ta dừng xe ở bên ngoài, ai biết anh ta lái vào, Hạ Thần Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho anh ta biết tên cửa hiệu, để anh ta đưa cô đến cao ốc của cô.
Hạ bảo bối dắt Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối chơi trong công viên, Đường Bạch Dạ ở một bên không biết nói cái gì.
Tiêu Tề nghiêng đầu, đã thấy Đường Bạch Dạ.
Đứa bé kia, là con trai của bọn họ sao?
Tay anh hơi căng thẳng, là một đứa nhỏ rất đáng yêu, đáng tiếc, nhìn không giống Hạ Thần Hi.
Tình cảm cha con bọn họ, thoạt nhìn rất tốt.
Đường Bạch Dạ cũng nhìn thấy bọn họ, ngồi thẳng lên, Hạ Thần Hi nói cám ơn, xuống xe, Tiêu Tề cũng theo xuống xe, Hạ Thần Hi nhíu mày, không hiểu nhìn anh.
Tiêu Tề nói, "Anh nghĩ Đường có chuyện muốn nói với anh.”
Quả nhiên, Đường Bạch Dạ hướng bọn họ đi tới.
Hạ bảo bối ngồi ở lan can khu vui chơi trẻ em, đung đưa hai cái đùi, cũng không đến, đây là Tiêu Tề sao?
Không thể phủ nhận, rất có sức quyến rũ.
"Hạ Thần Hi, bảo bối có chuyện tìm cô." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, thanh âm không cao không thấp, đè nặng một cỗ lãnh khí áp.
Hạ Thần Hi đi tìm Hạ bảo bối.
Tiêu Tề nói, "Đường, cô ấy là vị hôn thê của tôi."
Đường Bạch Dạ thanh âm lạnh lùng, "Mặc dù cô ấy là vị hôn thê của anh, cũng là chuyện tám năm trước, bây giờ, cô ấy là mẹ của con tôi, Tiêu Tề, cô ấy cùng anh không có bất cứ quan hệ nào nữa, xin anh đừng tới quấy rối mẹ con bọn họ."
Tiêu Tề cười ngạo ngễ, "Đường, Thần Hi chưa kết hôn, cô không phải tình nhân của anh, cũng không phải vợ của anh, cô ấy không yêu anh, bởi vì trong lòng cô ấy sớm đã có người khác.”