"Bảo bối, con sẽ làm anh , daddy thế nào phát điên, cũng sẽ không lúc này thương tổn mẹ con a."
Hạ bảo bối con mắt trợn tròn , trơ mắt nhìn Đường Bạch Dạ rời phòng làm việc, Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, có chút lưu manh hỏi, "Bảo bối cậu muốn làm anh sao ? Đường tiên sinh làm việc thật có hiệu suất, mới đó lại cho cậu thêm một đứa em trai nữa rồi?"
"Tôi sẽ làm anh?" Hạ bảo bối đột nhiên kịp phản ứng, vẻ mặt kinh hỉ, vẻ mặt phấn nộn trắng hồng , "Mammy đã mang thai?"
"Sai rồi..." Lục Trăn cười, dựng thẳng lên một ngón tay lắc lắc, "Cha cậu có nhiều phụ nữ như vậy, cũng có khả năng là người khác mang thai, như thế cậu cũng có thể làm anh nha."
Hạ bảo bối trừng Lục Trăn, giơ giơ quả đấm nhỏ, làm bộ muốn đánh anh, Lục Trăn cười ha ha, "Được rồi, thân thủ của mẹ cậu, cũng chỉ có vài người là đối thủ của cô ấy mà thôi, Thần Hi có thể trốn Tiêu Tề nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng có của bản lĩnh riêng của cô ấy."
‘’ Thần Hi mang thai, sợ Đường Bạch Dạ thực sự phát điên lúc này tìm đến giết Thần Hi để báo thù, cho nên Thần Hi sợ đứa bé trong bụng sẽ xảy ra chuyện nên chính mình trốn đi, cậu không nên lo lắng nhiều nữa, đi thôi, chúng ta còn có chuyện muốn làm."
Lục Trăn mang kính râm thời thượng lên, dẫn đầu ra khỏi phòng làm việc của Đường tổng.
Anh đến thành phố S cũng không phải là đi du lịch ngắm cảnh, mà vì có chuyện muốn làm.
Hạ bảo bối nhíu mày, nghi ngờ đi theo Lục Trăn, mammy thực sự đã trốn đi, ai cũng không tìm thấy sao? Hạ bảo bối đuổi theo Lục Trăn, "Lục Trăn, tôi muốn trước tìm được mẹ tôi, còn những chuyện khác sau này hãy tính."
"Điểm này, tôi tán thành." Lục Trăn nở một nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh, "Tôi cũng muốn nhìn một chút cái dạng mỹ nhân gì mà có thể bồi dưỡng được đứa con trai phi nhân loại như cậu đây."
"Đừng có ý nghĩ không tốt đối với mẹ tôi, tôi rất chướng mắt những người có ý nghĩ không tốt như thế đối với mammy." Hạ bảo bối vẻ mặt băng lãnh nhìn Lục Trăn, người này cũng không phải là thứ tốt gì, nếu là daddy nói câu này thì cậu nhìn còn có chút thuận mắt một chút, còn loại nam nhân trưởng thành như Lục Trăn chẳng bao giờ tiếp cận với phụ nữ mà có ý tốt cả?
Lục Trăn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, cuống quít tuyên bố nhân phẩm của chính mình , "Tôi thích mỹ nữ nhiệt tình như lửa nha."
Ngụ ý, mẫu người như Hạ Thần Hi không hợp style của anh.
Hạ bảo bối, "..."
Hạ Thanh sau khi rời khỏi hiện trường liền trở về biệt thự của mình.
Cố Thất Thất ở trên lầu nhìn thấy Hạ Thanh trở về, vừa vào nhà liền ném rương vũ khí của mình, Cố Thất Thất căn cứ độ mạnh yếu khi ném đồ của Hạ Thanh liền phán đoán được ngay là cô đã thất thủ , hai người bọn họ hợp tác tám năm, cùng nhau ra sống vào chết, không ai so với các cô hiểu rõ đối phương hơn mình.
"Thất thủ ?"
Hạ Thanh cười quyến rũ, "Cậu yên tâm, tôi sớm muộn cũng sẽ lấy mạng của anh ta nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi"
Cố Thất Thất xưa nay băng lãnh, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất lạnh, "Hi vọng sẽ như vậy."
Hạ Thanh rót một ly nước trái cây, một bên vừa uống vừa lên lầu, "Chị của tôi còn chưa chịu tỉnh sao?"
"Còn chưa có tỉnh lại." Cố Thất Thất nói, "Thuốc tê cũng đã hết tác dụng rồi, tôi xem thời gian tỉnh lại cũng sẽ không sai biệt lắm đâu."
Hạ Thanh gật đầu, nhìn Hạ Thần Hi liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, "Hi vọng sau khi chị tỉnh lại sẽ không đau đớn quá nhiều."
"Cậu cảm thấy, phát sinh chuyện lớn như vậy, chị Thần Hi sẽ không đau lòng gì nhiều sao?"
Hạ Thanh nhíu mày, Cố Thất Thất nói, ‘’trong lúc cậu đi ra ngoài, tôi đã bảo thiếu tá tra xét tư liệu về Lâm Lâm , bối cảnh của cô ta trống rỗng, cái gì cũng không có, có thể nói hoàn toàn hoàn mỹ, thú thật trong sơ yếu lý lịch, của cô ta có ghi cha mẹ đều chết sớm, theo chị cùng nhau lớn lên, chị của cô ta ở tuổi thiếu niên đã thành danh còn cùng Đường Bạch Dạ có hôn ước, chị của cô ta sau khi chết cô ta đã một mình đến nước Mỹ du học trong khoảng thời gian là mấy năm."