Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ cùng đi với anh ta, cho dù là đêm hôm đó nản lòng thoái chí, cô cũng không có suy nghĩ cùng đi với Tiêu Tề, dù cho cô bị Đường Bạch Dạ làm đau lòng, phải rời đi, cũng là một mình mang bảo bối trở về Mỹ, sẽ không đi cùng Tiêu Tề.
Cho dù là say, cô cũng sẽ không ăn nói hồ đồ như vậy.
Chỉ là, nhìn Tiêu Tề chững chạc đàng hoàng, cũng ra dáng chính nhân quân tử, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, có lẽ, đêm hôm đó cô thực sự say nên hồ đồ, nói ra những lời nói hồ đồ, Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề, ngày đó tôi uống say, anh không nên để ở trong lòng những lời nói và việc làm của tôi."
Tiêu Tề tự giễu cười, "Thần Hi, em nói như vậy, chuyện của buổi tối hôm đó là một sai lầm?"
Hạ Thần Hi nhíu mày, cảm giác câu nói này có chút không đúng, lại không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, đành phải nói, "Là một sai lầm, anh chớ để ở trong lòng, tôi uống say, làm cái gì, tôi cũng không biết."
Tiêu Tề mỉm cười, nhìn Hạ Thần Hi, ánh mắt phức tạp, Hạ Thần Hi mím môi, tâm tình trầm trọng.
Ở bên kia Đường Bạch Dạ, một phát đập vỡ một cái máy vi tính, hỏng nát màn hình, Vân Dật đã sớm không để lộ tin tức ra ngoài, toàn bộ trong phòng chỉ có ba người bọn họ nghe được tin.
Lâm Nhiên vội vàng nói, "Bạch Dạ, cậu nên bình tĩnh lại"
Bình tĩnh? Anh bình tĩnh thế nào được, lúc Tiêu Tề nói bọn họ ngủ cùng một chỗ, trong lòng anh đã giận dữ, nhưng liều mạng nói với chính mình, Hạ Thần Hi không phải loại người này, sẽ không phản bội anh, anh tin cô.
Anh kiên nhẫn nghe tiếp, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này.
Bọn họ thực sự ở cùng một chỗ.
Hạ Thần Hi uống say, đây coi là cái gì? Rượu say loạn tính? Tiêu Tề lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Cô vậy mà uống rượu, vì sao lại gọi Tiêu Tề đến, vì sao? Anh biết là buổi tối ngày hôm đó...
Là anh đêm hôm đó nhìn thấy Lâm Tình, anh xác thực làm sai, mặc kệ xem nhẹ tâm tình Hạ Thần Hi, cô tâm tình phiền muộn uống rượu, là chuyện đương nhiên, nhưng vì cái gì muốn ở cùng Tiêu Tề? Cô biết rõ, Tiêu Tề đối với cô có những suy nghĩ không an phận.
Cô vẫn như cũ cùng Tiêu Tề cùng nhau mua say, điều này chứng minh, cô tin Tiêu Tề.
Cô tin Tiêu Tề, sẽ không làm tổn thương anh ta.
Loại tin tưởng này, sâu tận xương tủy.
Dù sao bọn họ có mười mấy năm là tình nhân.
Thần sắc Đường Bạch Dạ hung ác nham hiểm, toàn thân cứng ngắc, căng, trong lòng như có sóng to gió lớn, sóng thần thổi qua, khắp nơi hoang vu, anh như vậy tin tưởng Thần Hi, cô lại đáp trả anh như thế nào?
Sai lầm?
Một câu sai lầm là có thể giải thích tất cả sự việc đã xảy ra?
Vân Dật nói, "Bạch Dạ, sự việc đã phát sinh, cậu tức giận cũng chẳng ích gì, bình tĩnh một chút, ít nhất, Hạ Thần Hi là chọn cậu, khuyên Tiêu Tề trở về Châu Âu, cô ấy đã đồng ý kết hôn với cậu."
"Cậu câm miệng!" Đường Bạch Dạ rít gào, đây gọi là ngụy biện?
Cô cùng Tiêu Tề ở cùng một chỗ, cô đã cùng anh đính hôn, đây coi là cái gì? Còn không tính là phản bội? Thì cái gì mới gọi là phản bội?
Anh cứ như vậy tha thứ Hạ Thần Hi?
Làm không được!
Anh Đường Bạch Dạ, cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Lâm Nhiên cùng Vân Dật cũng không biết nên nói cái gì cho phải, giữa Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi, vốn đã chứa nhiều trắc trở, bây giờ lại xảy ra chuyện này, sợ rằng hôn sự có thay đổi, Vân Dật nhíu mày, không ngờ đêm nay nghe lén, lại nghe thấy loại chuyện này.
Thực sự là oan nghiệt.
Đường Bạch Dạ oán hận cắn răng, Lâm Nhiên nói, "Không như, cậu ra ngoài hít thở không khí, chuyện kế tiếp, để chúng tôi làm đi."