Hạ Thanh nhìn anh, trong lòng thở dài, những bí mật này, cô vốn không muốn nói, chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, vả lại, cô không muốn An Tiêu Dao lại thương tâm khổ sở, ít nhất để cho anh khỏe lại, để cho anh có chút chuẩn bị, ít nhất biết thế nào cứu vãn tình hình.
Nếu như trong tương lai thực sự phát sinh chuyện gì trở tay không kịp, An Tiêu Dao nhất định…Cô nghĩ đến loại khả năng, trong lòng không chịu nổi.
Bí mật này, cô giấu một một thời gian, cô suy nghĩ có muốn nói hay không.
Dù sao cô cũng phát hiện trước, sau đó nộp báo cáo, Nolan có nói với cấp trên hay không, cô cũng không biết, nhưng Nolan phái người đi điều tra chuyện này, cô biết, bây giờ Nolan có lẽ sẽ không phản bội Lục Trăn, thế nhưng, biết đâu được.
Hơn nữa, chuyện này phát sinh trước khi Nolan ở cùng Lục Trăn gặp lại, cho nên cô nghĩ, khẳng định Nolan nộp báo cáo lên.
“Chuyện này phát sinh lúc trước Nolan gặp Lục Trăn?”
Hạ Thanh gật gật đầu, An Tiêu Dao hô hấp dừng lại, đột nhiên cầm lên di động, Hạ Thanh biết, anh khẳng định gọi Lục Trăn, cô nhàn nhạt nói, "Đối với anh mà nói, vương bài quả nhiên là vị thứ nhất."
"Lời vô ích!" An Tiêu Dao giọng điệu gấp, "Nếu là một sai sót, mất đi chính là mệnh của tôi."
"Lục Trăn, Hạ Thanh vừa nói với tôi, cô năm kia tra được tổng bộ Sahara, nộp lên báo cáo, cậu hỏi Nolan một câu, phần báo cáo giao giao đi lên không." An Tiêu Dao giọng điệu nghiêm túc, "Có lẽ, có để cho người khác tiếp tục tra chuyện này hay không, ai tra."
...
"Hết sức chính xác."
...
"Tôi đang hỏi cậu, cậu cảm thấy thế nào?"
...An Tiêu Dao cúp điện thoại, mi tâm chặt ninh, Hạ Thanh lúng túng gãi gãi đầu, "Anh xem, tôi cho anh phiền phức không ít đi."
An Tiêu Dao vui vẻ, "Còn có cái gì, không như đơn giản cũng đã nói?"
"Không có." Hạ Thanh thành khẩn nói, "Là một cái bí mật, lớn như vậy cũng đã nói, nếu là có khác, dự đoán anh cũng không để ý. Đương nhiên, cũng thực sự không có gì."
Israel, trấn nhỏ.
Lục Trăn nhận được điện thoại, thân thể vẫn phát lạnh, cầm túi mua hàng ngồi trên ghế dài ở trấn nhỏ, ánh mắt dại ra.
Nếu không phải là có chứng cớ xác thực, An Tiêu Dao sẽ không cùng anh nói như vậy, Nolan khi đó cùng anh còn chưa có gặp lại, lấy tính tình của anh, nhất định sẽ nộp báo cáo, vì sao nhận thức thời gian dài như vậy, anh cũng không đề cập qua?
Trong lòng anh rối bời, không biết làm bao lâu, sắc mặt tái nhợt dọa người, Lục Trăn lớn như vậy, những mưa gió trải qua, sinh tử khảo nghiệm cũng không biết trải qua bao nhiêu, nhưng chưa từng có loại cảm giác lực bất tòng tâm này.
Nhân tâm là làm người ta sợ hãi gì đó.
Nolan là yêu anh, nhưng trong lòng Nolan có rất nhiều thứ, là anh vô pháp thay thế.
Nolan nhưng cho là anh ra sống vào chết, đồng dạng cũng có thể vì quốc gia ra sống vào chết.
"Tiểu Trăn? Cậu làm sao vậy, tại sao lâu như thế không về nhà?" Nolan đi ra ngoài tìm anh, liền nhìn thấy anh sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế dài, anh ra mua nước mà thôi, lâu như vậy không trở lại, anh cho rằng đã xảy ra chuyện.
"Có phải thân thể không thoải mái hay không, cậu không mang thuốc sao? Tôi trở lại lấy cho cậu." Nolan lo lắng lo lắng hỏi.
Lục Trăn đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kéo tay Nolan, "Tôi có lời muốn nói với anh."
Thần sắc anh quá tái nhợt, nghiêm túc, Nolan chưa từng thấy qua anh như vậy, hơi nhíu mày, ngồi vào bên cạnh anh