Nolan nhíu mày, trong lòng không thoải mái lại chuyển hóa thành rất quái dị khó chịu.
Này một bữa cơm, Nolan ăn được thực không biết mùi vị, Lục Trăn dường như không tri giác, còn nói đùa với anh trêu chọc anh.
Ăn xong cơm chiều, mỗi người trở về phòng.
Lục Trăn máy bay đã sớm chuẩn bị cho tốt trên sân thượng, Nolan nhìn anh rời khỏi, anh lấy ra máy vi tính, tìm đọc một ít tư liệu, Michael gần đây động thái cũng không sáng tỏ, anh ta muốn tìm bác sĩ của vương bài làm cái gì?
"June, Michael gần đây có cho cô nhiệm vụ gì sao?"
June lắc đầu, Nolan thiếu tá cũng không nói cái gì nữa.
"Thiếu tá, bạn của anh rời đi rồi sao?"
"Đi rồi."
June gật gật đầu, thiếu tá nói, "Đi ngủ đi, ngày mai chúng ta cũng đi rồi."
"Được."
...
Lục Trăn trở lại New York cùng An Tiêu Dao báo cáo kết quả công tác, không tra được về Michael muốn tìm Tiểu Tuyết rốt cuộc có chuyện gì, An Tiêu Dao mi tâm hơi nhíu, "Nolan có thể nói dối lừa cậu hay không?"
"Sẽ không." Lục Trăn nói, "Tôi thấy anh ta xác thực không biết."
An Tiêu Dao gật đầu, "Đi, chuyện này giao cho tôi xử lý, đúng rồi, cậu đi Israel một chuyến, xưởng công nghiệp quân sự của chúng ta xảy ra một vài vấn đề, cậu tự mình đi giải quyết, chính phủ bên kia cũng muốn cùng chúng ta hợp tác lâu dài, nghĩ biện pháp để tranh thủ đạt lợi nhuận lớn nhất." An Tiêu Dao nói, động thủ lật xem tư liệu, không chú ý tới trên mặt Lục Trăn khẽ biến, nụ cười trên mặt quanh năm cũng bị mất.
"Tư liệu tôi chỉnh lý xong sẽ đưa cho cậu, cậu đi chuẩn bị một chút, Lục Trăn?"
An Tiêu Dao cuối cùng cũng phát hiện anh không thích hợp, anh đang cảm thấy do dự, anh biết Lục Trăn rất mâu thuẫn Israel, nhưng việc này, Lục Trăn cũng vẫn luôn xử lý, những thứ ấy bóng mờ trong quá khứ nhiều năm như vậy.
Anh không thể vẫn để ở trong lòng, cho nên, sư phụ bọn họ khảo hạch đối với Lục Trăn, toàn bộ đều ở Israel.
"Làm sao vậy?" An Tiêu Dao hỏi.
Lục Trăn nói, "Tôi không muốn đi."
Không biết vì sao, gần đây luôn luôn nhớ tới, những chuyện cũ ấy, nhớ tới người kia, anh có chút mâu thuẫn đi địa phương anh từng quen thuộc, cũng ghét quốc gia này, vô cùng ghét... Có thể không đi, cũng không cần đi.
"Lý do." An Tiêu Dao ôn hòa nhìn anh.
"Không có lý do gì."
An Tiêu Dao nói, "Đã không có gì lý do, kia nhất định phải đi."
"Tiêu Dao."
"Không được thương lượng." An Tiêu Dao nói, "Chúng ta đều không rảnh, gần đây cũng quá bận, chỉ có tôi và cậu có thể rút ra chút thời gian đi một chuyến, cậu ứng phó không được Hạ Thanh, cho nên, cậu phải đi Israel."
Lục Trăn trợn tròn cặp mắt, một lát.
"Biết rồi."
An Tiêu Dao cười, "Được rồi, tối đa cũng là thời gian một tuần, cậu cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện không vui."
"Tôi cái gì cũng không nghĩ." Lục Trăn phản bác.
An Tiêu Dao cười, "Kỳ thực thì, tôi vẫn cảm thấy cậu thầm mến anh ta."
"Nói hươu nói vượn." Lục Trăn giận, trừng An Tiêu Dao, có chút hối hận đem những thứ chuyện cũ nói cho An Tiêu Dao, những chuyện đó, anh duy chỉ có nói cho An Tiêu Dao, bởi vì lúc đó quá đau khổ, tất cả đều là ác mộng.
An Tiêu Dao rất yên tĩnh, lại rất nhã nhặn, lúc đó ở trên đảo nhỏ , tất cả mọi người cảm thấy anh ta tốt bụng nhất, thiện lương nhất, là đứa trẻ ngoan , cũng thích tìm anh ta tâm sự, Lục Trăn cũng không ngoại lệ.
"Cậu muốn không nghĩ tới người ta, hà tất qua nhiều năm nhiều năm như vậy, tôi cá là, cậu đi đặc huấn nhiều lần như vậy, chưa từng về lại trấn nhỏ kia." An Tiêu Dao nhàn nhạt nói...