Người thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hồng ngồi ở trên đùi của một người thanh niên, hai tay vịn cổ của anh ta, ôn nhu nhận lấy sự chiếm hữu của anh ta, ánh sáng chiếu trên người họ đẹp đến mê người, khóe môi của người thanh niên có ý cười ôn nhu lại chân tình, dường như đó là trân bảo được anh ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Hạ Thần Hi nhìn thấy vậy mặt đỏ tới mang tai lén lút chạy đi, không đành lòng quấy rầy bọn họ.
"Xin lỗi." Hạ Thần Hi trầm buồn nói, lúc này, bọn họ đều nhớ lại một người, Hạ Thần Tuyết.
"Không có gì ‘’ Phương Đông nhàn nhạt cười nói, tất cả đau xót tiếc nuối dường như đã lắng đọng ở trong lòng, đã không còn gợn sóng đến nỗi trong lòng anh ta rốt cuộc rất cô đơn, rất tuyệt vọng chỉ sợ rằng chỉ có mình anh ta mới biết được.
"Tôi và anh trai cô cùng nhau lớn lên, cùng các cô có thể coi là thanh mai trúc mã, chỉ là thời gian tôi và cô tiếp xúc cũng không lâu. Sau này, khi cô 16 tuổi theo Tiêu Tề đi Nam Mỹ thời gian ở lại Marseille rất ít." Phương Đông nói.
"Tuyết nhi học y ở Bắc Âu, tôi cũng chọn Bắc Âu là nơi đặc huấn, mọi người một năm cũng gặp nhau không được mấy lần."
"Tiêu Tề nói, tôi hận cha tôi,việc này có thật không?" Hạ Thần Hi hỏi vấn đề mà cô luôn canh cánh trong lòng, cũng không thể tưởng tượng, một đứa trẻ rốt cuộc là tại sao lại hận cha mẹ, huống chi bây giờ cô đã là một người mẹ.
Càng không cách nào tiếp thu được việc bản thân lại có thể hận cha của mình.
Phương đông gật đầu, "Anh ta không lừa cô, cô thật sự hận cha của cô."
"Vì sao?" Hạ Thần Hi sắc mặt tái nhợt .
Phương Đông nói, " Cha cô là người lãnh đạo tập đoàn Hỏa Vân , Tiêu gia là người lãnh đạothứ hai của tập đoàn Hỏa Vân, quyền thế rất nặng, mẹ của cô cùng cha của cô xem như là quan hệ thông gia , mẹ của cô là con gái nuôi của Tiêu gia ."
"Cô và Tiêu Tề không có chung huyết thống , mẹ của cô đối Tiêu gia rất trung thành, năm đó, Tiêu lão muốn đoạt vị, hi vọng mẹ của cô giúp đơ, Tiêu gia đối mẹ của cô có công ơn nuôi dưỡng nên bà ấy không thể cự tuyệt. Cha cô cũng không phải hạng người hời hợt , đã sớm nghi ngờ mẹ của cô sẽ làm phản nhưng ông ấy rất yêu mẹ của cô, rất muốn cho mẹ của cô một cơ hội cho nên mặc kệ mẹ cô."
" Vào thời điểm mẹ cô buông tay , chỉ tiếc là đã quá muộn, cha cô đã khẳng định mẹ cô làm phản, hai người động thủ, cha cô thất thủ đã giết mẹ cô, mà vừa lúc đó cô tận mắt thấy bọn họ khắc khẩu, mẹ cô bị giết. Thuở nhỏ cô cùng mẹ cô rất gắn bó, cho nên cô rất hận cha mình, dưới cơn nóng giận đã gúp Tiêu lão đoạt quyền, lại giúp Tiêu Tề thượng vị."
Hạ Thần Hi đột nhiên nắm chặt nắm tay, đây là chân tướng sự việc năm đó cô hận cha mình ?
Bởi vì cha của anh ta, mà cha đã giết mẹ của mình?
Hạ Thần Hi không chịu đựng nổi chân tướng, cảm thấy không thoải mái, sắc mặt càng thêm trắng bệch, như một đóa hoa bị sương gió đánh bại mất đi màu sắc, cô làm thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình tha thứ cho bản thân.
Thì ra , hận thù là như thế phát sinh ra.
Năm đó, chính mình còn trẻ khí thịnh trong lúc xúc động đã phạm sai lầm.
"Thần Hi, kỳ thực, chuyện này, cha cô cũng nhận được trừng phạt lớn, ông ấy là vô tâm , cô cần phải biết thế giới của chúng ta ân oán phức tạp, đúng đúng sai sai rất khó nói , mỗi ngày đều có thể từ trên cao ngã xuống."
"Mỗi người tính tình đều rất nóng nảy, mọi người đều phải kiềm chế, mỗi người đều rất chú trọng giang sơn của chính mình, mọi người đều phải đề phòng, nếu là người thân nhất phản bội lại mình thì làm sao có thể tha thứ ?