"Vậy anh sẽ không lo lắng cho hạnh phúc của em sao?"
"Hạnh phúc của em chính là anh." Đường Bạch Dạ bá đạo nói, ôm mặt của Hạ Thần Hi, từng câu từng chữ nói vô cùng rõ ràng.
"Hạ Thần Hi, kiếp này, em đừng hi vọng sẽ cùng người khác sống cả đời, em chỉ có thể cùng anh ở một chỗ, nếu như em muốn chọn Tiêu Tề, anh sẽ giết chết em, lại giết anh ta, đem tro cốt của hai người một tán ở bắc cực, một ở nam cực, vĩnh viễn cũng không thể cùng một chỗ."
Hạ Thần Hi, "..."
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, Đường Bạch Dạ bá đạo như vậy, cô cũng sẽ không làm thương tổn anh, lại nói, từ khi ý thức được chính mình yêu Đường Bạch Dạ một khắc kia, cô liền biết, cô không có khả năng thay lòng đổi dạ .
Đường Bạch Dạ chưa bao giờ phản bội cô, vẫn yêu cô sâu như vậy, giữa bọn họ chẳng sợ đã từng có một ít hiểu lầm, cũng đã sớm bình thường trở lại.
Đường Bạch Dạ thấy Hạ Thần Hi không trả lời, phi thường phẫn nộ, ghì chặt mặt của cô, trầm giọng nói, "Hạ Thần Hi, em chỉ có thể yêu enh, trừ anh, không cho phép em yêu người khác, có nghe thấy không."
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, trừ anh ra, em còn có thể yêu ai?
Hạ Thần Hi đang muốn trả lời, đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên, Đường Bạch Dạ cấp tốc đứng dậy, mặc vào y phục của mình, mở cửa sổ rời đi, Hạ Thần Hi cũng cuống quít đứng dậy, nhặt lên quần áo vương vãi trên sàn, cũng nhặt lên y phục bị xé hỏng phóng tới trong chăn.
Lại cầm lấy một váy ngủ khác thay đi, sau đó lại mở cửa sổ, để tiêu tan đi vị đạo trong phòng.
Vừa mới mở cửa sổ liền nghe đến trên cửa truyền đến tiếng đập cửa.
"Thần Hi, ngủ sao?"
Hạ Thần Hi phát ra thanh âm mơ mơ màng màng, "Tôi vừa gặp ác mộng bị tỉnh giấc, giờ muốn ngủ lại, có chuyện gì sao?"
Thanh âm Tiêu Tề, vô cùng ôn nhu, không có một điểm xao động, "Không có việc gì, trên lầu có một chút thanh âm, anh tưởng em đang cùng ai nói chuyện."
Meo meo nhảy lên, thì ra meo meo vẫn đều ở trong này.
Hạ Thần Hi nói, "Tôi thấy ác mộng, vừa mới tỉnh lại cùng meo meo trò chuyện."
Tiêu Tề vừa nghe, lại nói, "Không tiện để anh đi vào sao?"
Hạ Thần Hi hoảng sợ, trong phòng vị đạo đã tản đi rất nhiều, nhưng Tiêu Tề là người nhiều nhạy bén, tất nhiên có thể cảm giác được, hiện tại cũng đã chậm, anh ta thế nào cảm nhận... Mặc kệ anh ta có phải hoài nghi hay không.
Hạ Thần Hi là không thể để anh ta tiến vào.
Hạ Thần Hi nói, "Tôi muốn ngủ, có chuyện gì ngày mai nói đi."
Tiêu Tề im lặng một hồi, nhẹ giọng nói, "Được, ngày mai gặp, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Hạ Thần Hi nói, Tiêu Tề đi rồi, Hạ Thần Hi cũng thở phào một cái, quá mạo hiểm .
May mắn Đường Bạch Dạ nhạy bén, bằng không, Tiêu Tề nếu là khăng khăng tiến vào, bọn họ liền hỏng bét.
Đây là cái gọi là bắt gian tại trận sao?
Thực sự là... Kích thích a.
Tiếng bước chân đi xa, Tiêu Tề đi xuống lầu, cảm xúc bực bội của Hạ Thần Hi cũng tan đi , thời gian này phi thường bực bội, làm cái gì cũng không hài lòng, tổng nghĩ phát giận, lần này biết Đường Bạch Dạ ở sa mạc.
Chỉ cần địa phương có Đường Bạch Dạ , Hạ Thần Hi liền cảm thấy yên ổn.
Cái tên ngốc kia cứ dây dưa, lại vẫn hỏi cô rốt cuộc yêu ai, còn ăn loại giấm chua này.
Thật là khờ cực kỳ.
Nếu là đã khôi phục ký ức, nếu là cô lựa chọn Tiêu Tề, sao lại để anh bắt nạt như vậy, chính anh cũng không động não suy nghĩ một chút liền ghen, bất quá Hạ Thần Hi một chút cũng không lo lắng, Đường Bạch Dạ bình tĩnh trầm ổn lại lý trí, tất nhiên sẽ không lộ ra sơ hở .