"Thần Hi, chúng ta nói một chút được không?"
"Thời gian này em không muốn gặp lại anh." Hạ Thần Hi nói, cô không phải là không muốn nói, chỉ là cảm thấy mệt mỏi rã rời, có lẽ nữ nhân đều lòng dạ hẹp hòi ,không thích người yêu của mình trong lòng nhớ một người khác.
"Thần Hi..."
"Anh không phải đối với em rất thất vọng sao?" Hạ Thần Hi nhàn nhạt hỏi lại.
"Hạ Thần Hi, chuyện này từ đầu tới đuôi chính là một vấn đề nhỏ, em rốt cuộc chú ý cái gì?" Đường Bạch Dạ nhịn không được giọng nói hơi lớn, anh vốn cũng không phải là nam nhân tính tình rất tốt.
"Vấn đề nhỏ?" Hạ Thần Hi bật cười tự giễu, "Nếu đây là một vấn đề nhỏ, cái gì là vấn đề lớn? Đường Bạch Dạ, nếu như em cho anh biết, em còn yêu Tiêu Tề, không quên Tiêu Tề, anh cũng cảm thấy, đây là một vấn đề nhỏ?"
"Đây căn bản không thể đánh đồng." Đường Bạch Dạ tức giận nói, anh vốn là tinh xảo, ngũ quan xinh xắn ở trong bóng đêm nhiễm một tầng hơi mỏng lợi hại, lợi hại đến làm người ta không dám khinh bỉ. Giống như liếc mắt nhìn, sẽ cắt đứt yết hầu người khác.
Trên người anh mùi thuốc lá, hỗn hợp mùi nước hoa nhàn nhạt truyền tới, Hạ Thần Hi có một loại cảm giác không thoải mái, hơi lắc đầu, "Thế nào không giống nhau? Có cái gì sai biệt, sai biệt chỉ ở chổ, Lâm Tình chết , Tiêu Tề chưa chết." Trên thực tế như nhau . Cô càng bi ai, tranh với người chết.
"Thần Hi, chẳng lẽ giải thích của anh, em cũng không muốn nghe sao?" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Em không muốn cho anh một cơ hội sao?"
"Em không muốn nghe anh lừa mình dối người, em cũng không muốn chính mình lừa mình dối người." Cô giãy tay anh, lại không đi.
Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Anh chưa bao giờ lừa mình dối người, Thần Hi, Lâm Lâm luôn luôn ở bên tai anh nói, cô ấy mơ tới Lâm Tình, Lâm Tình đã trở về, anh cho rằng, chỉ là tiểu cô nương thủ đoạn mà thôi, thật không để ở trong lòng."
"Chỉ là, một việc em nghe, dĩ nhiên là để ở trong lòng, Thần Hi, ngày đó ở trên đường nhìn thấy cô gái nhìn giống Lâm Tình như đúc, anh đích xác rất khiếp sợ, trong lòng nghĩ đến lời Lâm Lâm, anh thật cho rằng Lâm Tình đã trở về."
"Cảm giác này em sẽ không rõ ràng, giống như em cho là người thân chết rất nhiều năm, đột nhiên đã trở về, em đương nhiên muốn gặp, nhìn một cái rốt cuộc, có phải ảo giác hay không, có phải ảo giác hay không, lại có phải hay không ."
"Em biết quá khứ của anh cùng Lâm Tình, cô ấy chết như thế nào, em cũng rất rõ ràng, chúng ta rất chú ý, anh thậm chí hi vọng cô ấy còn sống em biết không?"
Đường Bạch Dạ đem mình bộc bạch ở trước mặt Hạ Thần Hi, "Anh vô tình tổn thương em, cũng chưa bao giờ cảm thấy, anh sẽ cách em mà đi, anh càng khôi hài cảm thấy, em căn bản không để ý chuyện này, khi Vân Dật đánh thức anh, anh mới biết em cũng sẽ sinh khí."
"Thần Hi, Lâm Tình với anh, đã là quá khứ, hiện tại anh không yêu cô ấy, người anh yêu là em, là Hạ Thần Hi, dù cho Lâm Tình trở về, anh cũng không trở lại bên cô ấy, anh cũng chọn Hạ Thần Hi, em có hiểu hay không, vì sao không thể có lòng tin với anh nhiều hơn chút?"
Hạ Thần Hi vẫn cúi đầu, Đường Bạch Dạ không biết lời nói này, cô rốt cuộc thế nào, thực sự trong lòng anh ý nghĩ chân thật nhất. Anh đã chân thực nói cho Hạ Thần Hi nghe. Cô còn không muốn cho anh tín nhiệm sao?
"Thần Hi, anh bảo đảm, không có tiếp theo." Đường Bạch Dạ nói, "Không muốn khinh địch như vậy liền bác bỏ tất cả của chúng ta, có được không?"