An Tiêu Dao vô cùng bình tĩnh trả lời một câu, "Con người của tôi quen yên tĩnh , thật là có chút buồn chán, bây giờ liền thích náo nhiệt vô cùng ,em nếu muốn gà chó không yên, vậy gà chó không yên đi, anh cũng vui vẻ."
Mẹ kiếp, Hạ Thanh giận, đây là câu trả lời gì vậy?
Hạ Thanh trợn mắt nhìn An Tiêu Dao, "Câu nói kia anh khi nào ghi lại , anh có âm mưu ?"
An Tiêu Dao cười nói, "Nói rất dài dòng..."
"Vậy nói ngắn gọn!"
An Tiêu Dao nói : "Phòng huấn luyện cũng có màn hình điện tử, em cảm thấy không có thu hình sao ? Thân ái, anh không chỉ đem âm thanh của em ghi lại anh còn lưu câu nói kia vào di động, mỗi ngày trước khi đi ngủ nghe em hô 1 tiếng “em yêu anh “ lại xoay xoay cái eo thon nhỏ lập tức cảm thấy đi ngủ rất thoải mái.
"Anh biến thái, lập tức xóa cho tôi." Hạ Thanh vừa nghe cả người đều tức tối, lập tức trừng mắt nhìn. Tối hôm qua lúc đi ngủ An Tiêu Dao vẫn đang nhìn di động cười, cô còn đang không hiểu vì sao anh lại như vậy.
Kết quả, hôm nay cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Chuyện này quá không có thiên lý rồi .
"Đây là một chút thú vui nhỏ của anh, em bớt giận a." An Tiêu Dao án binh bất động, thu dọn đồ đạc đi tắm, Hạ Thanh vẫn muốn ở bên cạnh Tiêu Dao ầm ĩ, nhưng cũng không có ra tay thực hiện. An Tiêu Dao ở cửa phòng tắm dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt mong chờ hỏi, "Em muốn cùng anh tắm uyên ương sao?"
Hạ Thanh nhìn quần áo trong tay An Tiêu Dao lại nhìn nhìn phòng tắm, lại nhìn ánh mắt dã thú lóe lên, một cước đem anh đá đến trong phòng tắm, An Tiêu Dao cười đóng cửa, còn trả lời một câu: "Em nếu nghĩ đến, anh tùy thời hoan nghênh."
"Câm miệng! ! ! !"
Tắm uyên uơng, tắm uyên ương cái đầu anh.
Hạ Thanh vui mừng phát hiện, di động An Tiêu Dao không có đem theo vẫn để trên bàn trong phòng khách, tâm huyết dâng trào, dù sao tân hôn, thực sự cái gì cũng không làm cũng không tốt lắm, động thủ thu thập một chút thì cô nguyện ý .
Ai biết phát hiện di động của An Tiêu Dao, Hạ Thanh vui mừng lấy tới thì kết quả phát hiện màn hình điện thoại của Tiêu Dao lại là cô, đây là thời gian cô đang ở Thụy Sĩ bị An Tiêu Dao chụp hình ,còn là lúc nào chụp , Hạ Thanh cũng không có ấn tượng .
Trong hình Hạ Thanh mặc một bộ lục sắc bó sát người, quần đùi màu trắng, vóc người bề ngoài rất hoàn mỹ, tóc cột cao , đột nhiên quay đầu lại, cười tươi như hoa, ngày đó mặt trời xán lạn, khung cảnh là Thụy Sĩ xa xa có núi tuyết, nhìn thế nào cũng đều là người đẹp cảnh đẹp.
Trong lòng Hạ Thanh ấm áp, khi đó Hạ Thanh cảm thấy An Tiêu Dao đang chụp cô , anh hoàn trả một câu :”Cảnh tuyết đẹp hơn cô,tôi chụp cảnh tuyết, là cô suy nghĩ nhiều”.
Chậc chậc, hành động và lời nói không đồng nhất a.
Hạ Thanh cắt ngang ý nghĩ lộn xộn trong lòng mình, bắt đầu giải khóa. Di động An Tiêu Dao có mật mã, lần trước giải khóa cô có len lén liếc một cái, con số thứ nhất là 9, còn những cái khác không thấy được, tổ hợp ba con số sắp hàng có rất nhiều loại
Bây giờ làm sao đây?.
Hạ Thanh thử nhiều lần cũng không thể mở khóa được, hận không thể đập điện thoại di động của anh luôn.