Vương bài nghiên cứu tân nguồn sinh lực, địa phương khác tự nhiên cũng sẽ nghiên cứu.
Cho nên, nước Mỹ có các nhà khoa học này cũng không hiếm lạ, vẫn luôn là đối tượng bảo hộ trọng điểm của bọn họ.
Điều tôi cảm thấy hứng thú chính là ai bỏ tiền cho anh tới cướp hai nhà khoa học này, bọn họ chính xác là rất đáng giá nhưng nếu không đủ điều kiện kinh tế chống đỡ thì bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi. Dù cho chúng tôi giúp anh đem người cướp tới tay ,vậy thù lao của chúng tôi tính thế nào,chẳng lẽ anh đem một người cho chúng tôi ?” " Hạ Thanh lạnh lùng cười, xem ra hai người lúc nãy không một câu lời thật, hoặc có lẽ nói Mang Phi cũng không có đem tình huống thực tế nói với bọn họ.
"Được rồi, tôi liền nói với các cô biết là chính phủ nước cộng hòa Duy Lan ra giá năm tỷ muốn hai người kia." Mang Phi nói, năm tỷ đối lính đánh thuê mà nói, có lẽ là mấy năm làm việc hiệu ích.
Mang Phi không có khả năng vô tâm động.
Mang Phi nói: "Thù lao bọn họ đã thanh toán, chỉ cần đem người đưa đến, bọn họ liền sẽ thanh toán khoản dư còn lại, đến lúc đó tôi đưa cho các cô 2. 5 tỷ. Tôi nghĩ, các cô khẳng định đối với bọn họ cũng cảm thấy hứng thú, ít nhất sẽ cảm thấy hứng thú đối với tiền."
Cố Thất Thất đối tiền không có hứng thú, đối tiền cảm thấy hứng thú là Hạ Thanh.
Cô mua đảo nhỏ, trên cơ bàn là không có tiền.
Thỉnh thoảng làm một khoản sinh ý, cũng không phải lựa chọn xấu, mấu chốt là, cuộc trao đổi này có đáng giá hay không. Mang Phi sao có thể có lòng tốt cho các cô lợi ích này.
“ Có tiền sao chính anh không đi kiếm còn là một khoản tiền lớn như vậy đem chia cho chúng tôi phân nửa, anh không đau lòng sao ? Tôi còn nhớ nhiều năm qua anh cũng không kiếm được số tiền lớn như thế này đi.” " Hạ Thanh không khách khí châm chọc một cái, lần trước nhìn thấy bộ dáng có chút lạc phách của anh ta ở Thụy Sĩ. Xem ra, kinh tế cũng có một chút vấn đề.
“ Nếu là người của tôi đủ tự nhiên sẽ không để cho các cô tham gia vào, chỉ là hiện giờ người bên tôi không đủ, bên ngoài tìm lính đánh thuê chuyên nghiệp năng lực tôi tin không được, thứ hai nữa cũng không có công phu ngoạm sư tử. Còn các cô quanh năm cùng chính phủ giao tiếp sẽ rất quen thuộc phương thức làm ăn của bọn họ cho nên hợp tác với các cô tôi rất yên tâm, lúc đó cũng tôi cũng sẽ bớt lo hơn.Số tiền kia tôi đưa cũng đáng, Hạ Thanh, Thất Thất, các cô không tin tôi cũng được ít nhất cũng hẳn là tin tiền đi.”
"Tôi không thiếu tiền!" Cố Thất Thất lãnh cười nói: " Tài sản cá nhân của tôi anh kiếm 10 đời cũng không được.”
Hạ Thanh ở một bên thầm nghĩ, Thất Thất cô kéo cừu hận đi, tôi không có tiền a a a a.
"Hạ Thanh cô nghĩ muốn làm cuộc trao đổi này?" Cố Thất Thất thấy Hạ Thanh nhìn cô, cũng là biết rõ ý nghĩ của Hạ Thanh.
"Lão tử gần đây thiếu tiền."
"Cô không hỏi Tiêu Dao a."
"Không có cửa đâu."
"Tôi cũng có a."
"..." Hạ Thanh: "Tôi đây giống là đợi người đến bao dưỡng sao? Lão tử cự tuyệt bị người khác bao dưỡng."
"Được rồi, cô chờ đi, tôi đi hỏi." Cố Thất Thất nói, nhìn Mang Phi liếc mắt một cái, "Anh chờ năm phút đồng hồ , anh tốt nhất là nên nói thật a."
Cố Thất Thất đi ra ngoài gọi điện thoại cho An Tiêu Dao hỏi xem có muốn làm cuộc giao dịch này không. Đương nhiên phải nhìn xem mức độ chân thực thế nào, trong lòng Thất Thất cũng có một ý nghĩ khác không phải vì tiền chính là vì người. Nếu là nhà khoa học phản lọan, có lẽ có thể chiêu mộ đến Vương bài.