Mặt Hạ Thần Hi, hồng từ đầu đến chân, cô cảm giác mình chưa từng bị mất mặt như vậy, đặc biệt ở trước mặt bác sĩ, cô hôn mê bất tỉnh, cũng không biết bác sĩ làm kiểm tra những cái gì.
Nếu là khoa phụ sản, cô mang thai, lại hôn mê, một số kiểm tra thông thường hẳn là có. Bác sĩ Lý nói ra những lời này, nhất định là nhìn thấy dấu vết trên người cô, còn có hạ thể của cô bị thương.
Tối hôm qua, Đường Dạ Bạch cầm thú như vậy, đem cô lăn qua lăn lại thiếu chút nữa chết người, thập phần thô bạo, bác sĩ xem ra, chỉ sợ cũng thành hành động quá kịch liệt. Những lời này đơn giản là nhắc nhở bọn họ người trẻ tuổi phải chú ý đứa bé, không được làm càn.
Hạ Thần Hi quả thực không còn mặt mũi nào gặp người, cúi đầu đáp một tiếng, cảm giác đầu nâng nâng không đứng dậy được.
May mắn là bác sĩ nữ, nếu như là bác sĩ phụ sản nam, Hạ Thần Hi dự đoán càng mất mặt.
Trong lúc Hạ Thần Hi mang thai, chuyện phòng the hai lần xảy ra rất kịch liệt, Đường Dạ Bạch vô cùng cầm thú, thành phố B kia một lần, tối hôm qua quả thực là cầm thú hóa thân,những lời bác sĩ lý nói cũng không khoa trương chút nào.
Đứa bé không rụng, thật là sinh mệnh lực ngoan cường.
Hạ Thần Hi vuốt ve bụng dưới, hơi cắn răng, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa bé, ân oán của Hạ Thần Hi cùng Đường Dạ Bạch, đợi sinh đứa nhỏ ra lại nói, lúc này, bọn họ không thích hợp nói những chuyện cũ năm xưa ,thù cũ.
"Nói chung, cô nghe lời dặn của bác sĩ, nhất định là không sai ." Bác sĩ Lý viết một đơn thuốc, đưa Hạ Thần Hi đi lấy, "Tôi viết một đơn thuốc, cô nên sớm uống thuốc, thứ nhất có thể bổ sung khí huyết của cô, thứ hai cũng an thai."
Hạ Thần Hi cảm ơn bác sĩ Lý, sau đó rời khỏi phòng khám.
Hạ Thần Hi ngồi bên ngoài ghế hành lang khoa phụ sản một lúc lâu, bên cạnh là một cặp vợ chồng, đến kiểm tra thai kỳ, cô gái bụng đã to, ước chừng bảy, tám tháng.
Thân thể thoạt nhìn rất mập mạp, nhưng sắc mặt rất tốt, trên mặt tất cả đều là nụ cười hạnh phúc. Chồng của cô gái ở một bên nhẹ giọng nói nhỏ, chiếu cố chu toàn, rất sợ cô gái đó có khó chịu, trong lòng Hạ Thần Hi xót xa.
Cô cùng Đường Dạ Bạch mâu thuẫn thành như vậy.
Sau này kiểm tra thai kỳ, sợ rằng cũng chỉ có mình cô đi kiểm tra.
Hạ Thần Hi cũng hy vọng có một người có thể cẩn thận ôn nhu, săn sóc cô như vậy.
Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu, không quan hệ, Đường Dạ Bạch cũng không quan hệ, chính cô cũng có thể đi một mình, trước đây không có ai đi cùng, Hạ tiểu thư không phải là cũng đi một mình tới sao, mặc dù không còn ký ức, Hạ Thần Hi biết, cô vẫn luôn là lẻ loi một mình.
Đối mặt với tất cả vui buồn, khổ sở.
Cho dù là ngày Hạ bảo bối chào đời, cô cũng là một mình đón tiếp.
Hạ Thần Hi cúi đầu, vỗ về bụng dưới, hơi nhẹ cười rộ lên, lại không thấy được, một đạo ánh mắt oán độc, hơi nheo lại, vẫn nhìn cô, hơi nắm chặt nắm tay.
Hạ Thần Hi ngồi một hồi, thân thể thoải mái một ít, cô đi mua thuốc.
Một đạo nhân ảnh nhìn Hạ Thần Hi đi xuống mua thuốc, mím môi, đi hướng phòng khám khoa phụ sản.
Hạ Thần Hi cầm túi thuốc,đơn thuốc sáng chiều, còn có một chút dịch, một túi nhỏ thực phẩm chức năng, ví của cô không đủ tiền mặt, liền quẹt thẻ tín dụng trả tiền thuốc, cầm thuốc rời khỏi bệnh viện.
Cô nên nói với Đường Dạ Bạch tin tức này thế nào?