Hạ Thần Hi cũng không ngờ, thoáng cái cảnh tình cứng nhắc.
Tỷ muội tàn sát?
Nolan thiếu tá nghĩ ra chiêu này, chỉ là, anh ta biết cô cùng Hạ Thanh là chị em sao?
Nolan thiếu tá thấy Hạ Thanh không động thủ, nheo mắt lại, lạnh giọng nói, "Đừng làm cho tôi nói lần thứ ba, đây là mệnh lệnh."
"Tôi nhớ anh ra lệnh cho tôi không phải điều này." Hạ Thanh phản bác.
"Tôi là thủ trưởng trực tiếp chỉ huy của cô, tôi nói cái gì, cái đó liền là mệnh lệnh, dù cho trước đây tôi ra lệnh gì cho cô, kia không phải một lần để cô tuân thủ, đừng cho là tôi không biết trong lòng cô nghĩ cái gì." Nolan thiếu tá thanh âm càng băng lãnh .
Trong lòng Hạ Thanh một trận, cùng người thông minh giao tiếp, cô phải so với anh ta càng thông minh, chỉ tiếc, trên đời có thể cùng Nolan giao thủ, trừ Mục Vân Sinh, không có mấy người. Mục Vân Sinh được xưng tính không lộ chút sơ hở.
Nolan thiếu tá cũng là người chống khủng bố nhiều mưu trí, có Nolan thiếu tá, tổ chức Vương Bài nhiều năm như vậy mới có thể vẫn khuất cư dưới Hỏa Vân (ý là chịu ở dưới Hỏa Vân), bố cục thế giới mới có thể ổn định, không để cho phần tử khủng bố hoàn toàn chiếm cứ.
Đây đều là công lao của thiếu tá Nolan.
Hạ Thanh vừa nghe thấy để Tiêu Tề đi, trong lòng cô vui mừng, trên mặt lại giả dạng làm một bộ dáng vẻ phẫn nộ, vốn, hôm nay cô có thể không đến chặn giết Tiêu Tề, chỉ là, nếu là không đến, Nolan thiếu tá bên kia không thể nào nói nổi, cũng không thể nói cô không thu được tình báo.
Nếu là tới, cô lại không thể giết Tiêu Tề, thế tất phải để Tiêu Tề đi.
Lý do này sẽ phải đẹp, chỉ cần bức Tiêu Tề động thủ là có thể, cô biết năng lực Tiêu Tề, ai biết Nolan thiếu tá tới, anh ta tới, chuyện liền phức tạp. Hạ Thanh không ngờ, anh ta sẽ thả Tiêu Tề.
Trong lòng cô như vậy vui mừng, trên mặt lại giả dạng làm dáng vẻ phẫn nộ, liền là muốn cho Nolan tin, cô là phẫn nộ, không muốn để cho Tiêu Tề chạy.
Ai biết, Nolan thiếu tá xem thấu tâm sự của cô.
Cô ngụy trang vô cùng tốt, trừ Thất Thất, không mấy người biết, cô muốn để Tiêu Tề đi, cô cũng danh chính ngôn thuận theo Tiêu Tề đi, rời thành phố S, chị cô có thể yên tâm, cô cũng có thể công đạo, một hòn đá ném hai con chim.
Ai biết, nửa đường ra một Trình Giảo Kim, muốn cô giết chị cô.
Tiêu Tề nói, "Nolan thiếu tá, Thần Hi cùng anh không oán không cừu, bây giờ cô ấy lại đều quên hết mọi chuyện, anh cần gì phải làm khó cô ấy?"
"Quên mất, chưa từng làm chuyện gì? Tôi đã quên nói cho anh biết, Daniel là ân sư của tôi." Daniel chính là tiền bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ, chết dưới họng súng của Hạ Thần Hi ở hạ quan viên, cừu hận này, không đội trời chung.
Há là một câu quên mất, là có thể bỏ qua.
"Hạ Thanh, cô đứng làm cái gì?"
Nolan thiếu tá quát chói tai, Hạ Thanh xoay mặt qua, quét về phía Nolan, chợt lủi đi lên, hướng Hạ Thần Hi, Tiêu Tề đi chặn, Hạ Thần Hi từ phía sau lưng đẩy Tiêu Tề ra, đón nhận Hạ Thanh, cô một tay chế trụ Hạ Thanh, kéo hướng chính mình, nheo lại ánh mắt, một cước đá hướng Hạ Thanh, hai người run rẩy cùng một chỗ.
"Chị, chị tìm một cơ hội, đánh bụng dưới em đi, em nhận thấy được, em vốn cũng không phải là đối thủ của chị." Hạ Thanh khẽ nói, hai người nghiêng người mà qua, Hạ Thần Hi nắm tay hồi mã, chế trụ vai Hạ Thanh.
Hạ Thanh tiếp sức lên, thân thể lăng không lật bổ nhào, thời gian rơi xuống, đột nhiên thay đổi chiêu số, trở tay giãy kiềm chế Hạ Thần Hi, mặt khác một tay rơi vào nơi cổ Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi trắc đầu, trên tay cũng tùng lực, Hạ Thanh được tự do, Hạ Thần Hi lại xuất kỳ bất bị, một chưởng đánh vào trên bụng Hạ Thanh, Hạ Thanh liên tiếp lui về phía sau hơn mười mét, chợt phun ra một ngụm máu.